Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1041 - Chương 1041 - Giả Tạo Cảnh Thái Bình

Chương 1041 - Giả Tạo Cảnh Thái Bình
Chương 1041 - Giả Tạo Cảnh Thái Bình

Lý Hạo cười: "Ti trưởng Tuần Kiểm ti của các người….đúng là Nhân tài nha!”

Không biết là mỉa mai, hay là tán thưởng.

Đích thật là nhân tài!

Đương nhiên, Lý Hạo không có tức giận, ngay cả quân đội cấu kết với hải tặc, phủ quốc công nuôi dưỡng hải tặc, tổng đốc nâng đỡ hải tặc, hắn đều đã thấy qua.

Còn cái gì chưa thấy?

Chỉ là Tuần Kiểm ti của một thành nhỏ, giả tạo cảnh thái bình, bắt người đi tới làm việc cho quặng mỏ mà thôi!

Mà đây chỉ là một tòa trong hơn ngàn tòa thành thị ở Trung Bộ.

"Quặng mỏ ở đâu?"

“Ở….ở phía trước…đại khái…khoảng 40 dặm nữa sẽ đến…”

Vẫn rất xa.

Lý Hạo thở hắt ra, không nói gì, một cước dẫm hai người dưới chân khiến cả hai không nói được lời nào, lúc sau hắn mở miệng nói: “Hắc Báo, lái xe đi, chúng ta qua đó xem thử!”

Hắc Báo lắc lắc cái đuôi, nhìn thoáng qua Lý Hạo, thấy Lý Hạo có vẻ nghiêm túc…Nó liền hơi hơi hưng phấn, ngay sau đó hấp tấp chạy tới phía trước, bật khóa xe, khởi động, nhấn cần ga… Ông một tiếng, xe nhỏ lao vùn vụt trên đường!

Hắc Báo dạng chó hình người, hai móng vuốt còn nắm chặt tay lái, giống như một tay lái xe lão luyện!

Khởi đầu khá trơn tru.

Lý Hạo cười cười, may mắn không có ai nhìn thấy, nếu không, lại nói Lý Hạo hắn lái xe không bằng chó?

Chó còn tốt hơn hắn!

Hắc Báo vừa lái xe vừa làm bộ ra dáng thể hiện, nó dùng đuôi móc vào tay lái, khiến cho Lý Hạo sợ hết hồn…

Giờ phút này, hai tên sắp bị đè chết trong xe đều lộ ra thần sắc kinh hãi, vô cùng hoảng sợ.

Yêu!

Đây là đại yêu!

Đại Yêu có thể nghe hiểu được tiếng người, người Trung Bộ có nhiều kiến thức hơn so với phương Bắc, cho nên bọn hắn vô cùng hoảng hốt, đây ít nhất phải là một Đại Yêu cấp Nhật Diệu hoặc là Tam Dương.

Lý Hạo không quản hai người, hắn cứ ngồi như vậy, giống như đang tự hỏi điều gì.

Nửa giờ sau, trong lúc cẩu tử đang phóng xe ùn ùn, Lý Hạo nhìn thấy một ngọn núi, hắn không để cẩu tử tiếp tục đi về phía trước mà bảo nó ngừng xe lại.

Xuống xe, Lý Hạo vung tay lên, xe nhỏ biến mất.

Hai người kia vô cùng hoảng sợ!

Nhẫn trữ vật!

Đây là thứ chỉ cường giả mới có.

Mà Lý Hạo vẫn không lên tiếng, hắn dùng một tay nhấc hai người bọn họ lên, trực tiếp nắm lấy hai cánh tay như thể đang nắm lấy vải rách, bóp thật mạnh, hai cánh tay giống như mì vắt, trực tiếp cố định trong tay hắn.

Sau một khắc, Lý Hạo bay lên trời, hai người đã sớm bị dọa ngất.

. . .

Giữa không trung.

Lý Hạo quan sát núi lớn, xung quanh còn có mấy vị Siêu Năng trông coi, khả năng còn có một số võ sư, không tính quá mạnh, không phải Tinh Quang thì chính là cấp độ Nguyệt Minh, về phần Nhật Diệu thì gần như không có…

Giờ phút này, trong núi một khu vực tụ tập.

Bên kia vô cùng ồn ào, Lý Hạo phi thân đi qua nhìn thử, có vẻ bọn họ đang phát đồ ăn, âm thanh ồn ào là từ nơi này truyền ra ngoài.

Hiện tại có người đang phát đồ ăn cho một người phụ nữ, một cái màn thầu và một bát cháo thập cẩm.

Mấy nhiêu hẳn có thể lấp vừa bụng, không lo chết đói.

Nhưng người phụ nữ lại kêu trời trách đất, lớn tiếng khóc lóc đau khổ: "Quan gia, có thể cho thêm một cái bánh bao hay không…Chỉ một cái…Ta còn có ba đứa con, chúng nó sắp đói chết rồi, đứa lớn còn không thể động đậy, ngần ấy thật sự không đủ cho bốn người…Ban đêm ta không được ngủ, ban ngày giặc xong quần ào thì đêm đến phải xuống mỏ làm việc… Quan gia, làm ơn cho thêm một cái bánh bao nữa…”

“Cút!”

Tiếng hét phẫn nộ vang lên, một người mặc trang phục tuần kiểm, dùng chân đá văng người phụ nữa kia, nói: “Không biết đủ! Ở đây, chúng ta đã cho các ngươi một con đường sống, bằng không, một đám người bọn ngươi, đã sớm chết hết! Còn muốn cầu nhiều như vậy, lương thực không cần tiền sao? Biết hiện tại lương thực đắt cỡ nào không? Cái gì mà tuổi tác, cái gì mà nuôi con nhỏ, ba đứa chúng nó chết đói thì chết, chết xong ngươi còn có thể ăn nhiều phần hơn, đúng là đầu óc ngu xuẩn.”

Trên không trung, Lý Hạo khẽ giật mình.

Hắn nhìn thoáng qua phía dưới, thầm nghĩ đây là Trung Bộ, Trung Bộ phồn hoa không gì sánh được, dồi dào không gì sánh được, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi…Hắn còn tưởng mình nghe thấy âm thanh của hải tặc.

Lần đầu tiên gặp Bạch Sa đạo, hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng giống như thế này.

"Hải tặc. . . Trú quân. . . Tuần kiểm. . ."

Hắn quay đầu nhìn về phương hướng của tòa thành nhỏ kia.

Phồn hoa không gì sánh được!

Sau đó nhìn về nơi này, ở đây có rất nhiều người thế nhưng lại giống như không thuộc cùng một thời đại.

Ở nơi này, hắn thấy được lịch sử, nhìn thấy những hỗn loạn cuối cùng của các triều đại trong lịch sử, mạng người bị coi như cỏ rác.

Nhưng ngay nơi này, cách đó khoảng 60 dặm, là một tòa thành nhỏ vô cùng phồn hoa, nơi đó, xa hoa truỵ lạc.

Hắn khẽ lắc đầu, trong nháy mắt, giống như bản thân đang xuyên qua thời không.

"Trung Bộ phồn hoa. . ."

Trong lòng của hắn hiện hiện bốn chữ này.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nghĩ tới những gì mà Hồng Nhất Đường đã nói: “Vương triều sắp loạn, thiên hạ rung chuyển, dân chúng lầm than, thời đại này, không cứu nổi!"

Lần đầu tiên đi tới một tòa thành thị ở Trung Bộ, lại có thể cho Lý Hạo một bài học.

Thứ ngươi thấy chưa hẳn là thật.

Bên dưới sự phồn hoa lại ẩn chứa một số điều khó thấy.

Những thành thị bị phá hủy, những nạn dân đang chạy trốn, tất cả đều im lặng không một tiếng động ở Trung Bộ.

Có bao nhiêu dạng quặng mỏ như thế này?

Có bao nhiêu thứ tăm tối giống như vậy?

Lý Hạo nở nụ cười, hắn cũng không biết tại sao mình lại cười, lần lượt hạ thấp giới hạn, đi đến mỗi một mảnh đất, hắn đều dấy lên một chút hy vọng….nhưng tất cả đều bị phá hủy!

Hắn nghĩ thật ra Trung Bộ không tệ.

Nhưng một giây tiếp theo, những người này lại nói cho hắn biết, Trung Bộ tăm tối hơn những gì ngươi nghĩ, đằng sau sự phồn hoa chính là cái ác!

Một vị Tuần Kiểm ti nói với mọi người rằng, thời đại này không cần sinh con, nếu chết thì cũng coi như thôi, chết rồi ngươi mới có nhiều phần ăn…

Trừ người phụ nữ kia ra, thì rất nhiều người có vẻ như đã chết lặng!

Phảng phất….u ám như nơi này.

"Tuần kiểm a…”

Lý Hạo thì thào nói nhỏ, hắn có chút đắng chát, công việc đầu tiên của hắn là ở Tuần Kiểm ti, thật ra hắn có ấn tượng rất tốt đối với tuần kiểm, bởi vì tuần kiểm mà hắn biết thật sự không tệ.

Ví dụ như Lưu Long, Liễu Diễm, Ngô Siêu, Khiết, Vương Hằng Cương và rất nhiều tuần kiểm khác…

Hắn đã từng rất kiêu ngạo khi mặc tuần kiểm phục.

Tuần kiểm ăn cơm nhà nước, bình thường không làm gì quá quan trọng, ngoại trừ văn thư thì thỉnh thoảng cũng đi bắt trộm cướp, phá án. Thật ra xử lý không tệ, coi như giữ gìn được an toàn cho khu vực.

Bên phía Tuần Dạ Nhân thì nguy hiểm hơn, phải chém giết với Siêu Năng.

Về phần tuần kiểm… mặc dù cũng có chút nguy hiểm, nhưng dù sao không có quá nhiều vụ án nghiêm trọng mà bọn họ được tham gia.

Trong đầu nảy ra ý nghĩ này đến suy nghĩ khác.

Bên phía Lâm Giang, hắn thấy đó là trường hợp đặc biệt, bởi vì Phàn Xương không phải người tốt.

Còn Định Biên thì phủ quốc công cấu kết hải tặc, hắn cũng cảm thấy đó là trường hợp đặc biệt, vì Từ gia không phải người tốt.

Nhưng nơi này thì sao… ai không phải là người tốt?

Là Tuần Kiểm ti chỗ này không phải người tốt?

Vậy những nơi khác thì sao?

Lý Hạo hít sâu một hơi rồi bay đi.

Đúng vậy, bay đi!

Hắn có thể làm gì đây?

Cái gì cũng không làm được.

Giết những tuần kiểm này sao?

Có tác dụng gì?

Không hề có tác dụng!

Huống chi, quặng mỏ có trên vạn người, đây là Trung Bộ, chẳng lẽ ta đem người đưa đến Ngân Nguyệt sao?

Đừng nói giỡn!

Nếu không…ta đi giết ti trưởng Tuần Kiểm ti ở nơi này, không được thì giết nhiều người hơn, tốt nhất là giết sạch đám người cao tầng, đổi một nhóm khác đến, như vậy không biết có tốt hơn chút nào hay không.

Thời khắc này, Lý Hạo không biết phải giải quyết như thế nào.

Dù cho thực lực của hắn cường đại!

Thế nhưng, hơn vạn người trong mỏ, một mình hắn có chút bất lực và không thể làm được gì, nếu giết tuần kiểm bên kia thì sẽ dẫn đến không ít phiền toái.

Hắn biết hậu quả có thể xảy ra và để che đậy mọi chuyện thì chỉ có thể…làm sụp đổ toàn bộ quặng mỏ này.

Tất cả mọi người sẽ biến mất và mọi thứ sẽ hoàn toàn bị chôn vùi.

Trước kia cảm thấy không có khả năng…Nhưng hiện tại, hắn biết tất cả đều có khả năng.

Chỉ có thể giết sạch đám người ở trên, không liên lụy đến quặng mỏ, sau đó đổi một nhóm khác tới, nói không chừng sẽ tốt hơn một chút, cho dù không tốt thì ít nhất nó cũng sẽ không tệ đi.

Một nơi giống như thế này, dĩ nhiên không phải là nơi duy nhất, cũng không phải là nơi cuối cùng.

Lý Hạo thực sự không quản được mạng sống của vô số người này, hắn cảm thấy bản thân thật sự rất bất lực.

Bình Luận (0)
Comment