Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1042 - Chương 1042 - Hành Tung Của Lý Hạo

Chương 1042 - Hành Tung Của Lý Hạo
Chương 1042 - Hành Tung Của Lý Hạo

Đêm nay, tại một tòa thành nhỏ ở Trung Bộ, có một nhóm người lặng yên không một tiếng động mà biến mất.

Mập mạp và Trương kế toán đã xác định từng người một cho Lý Hạo biết.

Kẻ làm ác, Lý Hạo đều giết chết.

Mạnh nhất là Tam Dương, những cũng không có ai thoát được tay Lý Hạo.

Đêm đó, Lý Hạo rời khỏi thành nhỏ này, mà tên mập mạp cùng tên kế toán giả mạo kia, đều bị Lý Hạo thêu đốt thành hư vô. Sau đó, hắn tiếp tục đặt chân lên con đường xuôi về phía nam.

Về phần tương lai của tòa thành sẽ như thế nào, hắn không biết.

Hơn vạn dân ở quặng mỏ kia sẽ ra sao….Hắn cũng không quản.

Giờ khắc này, hắn mới cảm nhận được những gian nan và vất vả của Hồng Nhất Đường, cứu một người không khó, cái khó là, phải sắp xếp như thế nào và làm sao để họ có hy vọng sống tiếp.

Khó khăn là ngàn người, vạn người, mười vạn người…

Một thành nhỏ, vạn người gặp rủi ro.

Vậy ngàn tòa thành thị, có bao nhiêu người đây?

Vừa nghĩ tới đó, Lý Hạo chỉ cảm thấy thật khủng bố!

Vương triều này giống như một cái lồng giam.

Hồng Nhất Đường thế mà lập chí muốn làm chúa cứu thế. . . Lý Hạo ngẫm lại đã cảm thấy khủng bố, không rét mà run, thật là đáng sợ.

Hắn bội phục ý chí, đại quyết tâm, đại khí phách của đối phương…Nhưng hắn cảm thấy, không có hi vọng!

"Không có hi vọng!"

"Lấy nhỏ gặp lớn, ếch ngồi đáy giếng. . . Đây là Trung Bộ phồn hoa không gì sánh được, chỉ là một tòa tiểu thành thị mấy triệu người mà thôi!"

"Lão Hồng. . . Hay là thành thành thật thật làm một võ sư tốt."

Lý Hạo vừa đi vừa ngẫm nghĩ.

Vẫn là sư phụ tốt!

Phải học theo sư phụ, mang theo mỹ nữ du lịch thiên hạ.

Sư phụ nói không sai, việc của ta cấp bách, phải đi tìm Hồng Nguyệt báo thù, còn những việc vĩ đại hơn thì cứ giao cho Hồng Nhất Đường đi làm.

Bởi vì, ta chỉ là một võ sư nhỏ nhỏ mà thôi!

Vài ngày trước, cái ngày mà hắn giết hải tặc, lúc đó hắn thật sự cảm thấy, bản thân có tiềm lực làm chúa cứu thế, giết quan binh, giết hải tặc, đem người ném tới Kiếm Môn.

Thế nhưng hôm nay…chút tâm tư này đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Có thể giờ khắc này, trong lòng Lý Hạo cũng dấy lên một chút lửa giận.

Tuần Kiểm ti. . . Tại sao có thể như vậy chứ?

Ta cũng là người của Tuần Kiểm ti, người ở tầng trên của Tuần Dạ Nhân, nhưng tại sao có thể như vậy!

“Ti trưởng hiện tại của Tuần Kiểm ti là đớp cứt mà lớn lên sao? Tới việc này cũng không quản được!”

“Còn muốn giữ gìn xã hội yên ổn, bảo đảm an toàn một phương…đúng là lời thề rác rưỡi!”

Lý Hạo lẩm bẩm không ngừng.

Đây là lúc nhập chức ở Tuần Kiểm ti, hắn đã từng thề qua những lời này, đi theo một đám người, cao giọng đọc diễn cảm.

"Cho nên…ta nhất định phải đến Thiên Tinh thành để nhìn xem!”

Ta muốn nhìn xem, triều đại này, thiên hạ này, đến cùng là do đám người nào khống chế, ngay tại dưới mí mắt các ngươi, các ngươi đều mù sao?

Đại chiến ở phương đông, các người đều đã biết.

Ngân Nguyệt chết một Siêu Năng, các ngươi cũng có thể biết.

Ánh mắt của các ngươi, cũng không phải mù!

Khi một di tích xuất hiện, các người biết đến còn nhanh hơn chó, đào ra một kiện bảo bối, sau một tiếng, khắp thiên hạ đều có thể biết, chế tạo cầu lớn dài ba trăm dặm vượt biển, các ngươi cũng tích cực như vậy. Nhưng tại sao ngay dưới mí mắt mình, trong cái mỏ đen kịt kia, các ngươi còn để người ta ăn thịt một đứa nhóc?

"Thiên Tinh thành . . . Chờ ta!"

Lý Hạo bỗng nhiên không còn tâm tư tìm kiếm người của Hồng Nguyệt nữa, hắn muốn đi khắp thiên hạ, đến những nơi giàu có nhất, cường đại nhất, có sức sống nhất, nhiều nhân khẩu và cường giả nhất.

Nguy hiểm không?

Rất nguy hiểm!

Thế nhưng….không có quan hệ gì cả.

Lão sư đã nói, đi ra ngoài để nhìn thấy nhiều thứ, thế giới này rất đặc sắc, quả thật là rất đặc sắc, hắn vừa đặt chân đến Trung Bô thì liền có thể nhìn thấy một vở kịch lớn như vậy.

Lý Hạo lộ ra một nụ cười.

Vậy ta…sẽ đi nhìn thế giới này, đi đến những nói phồn hoa nhất, đặc sắc nhất!

Cùng một thời gian.

Thiên Tinh thành.

Tuần Kiểm ti.

Có người báo cáo: "Bên phía Diêu Hải hành tỉnh, phía dưới có một tòa thành nhỏ, ti trưởng Tuần Kiểm ti, phó ti trưởng, đội trưởng chấp hành, phó đội trưởng chấp hành… Trong vòng một đêm, toàn bộ bị người giết chết!"

"Bên kia báo lên, nghe nói là do cường giả hạ thủ, thực lực chỉ sợ không thua kém Tam Dương."

"Đã biết, cứ để cho Dao Hải giải quyết!”

“Vâng!”

Chỉ với mấy câu đơn giản, mọi chuyện liền trôi qua, không có ai nhắc lại. Đối với một nơi khổng lồ như Tuần Kiểm ti thì việc này quá nhỏ, bọn họ trông coi 99 hành tỉnh, mấy ngàn thành thị. Nếu như một vị ti trưởng của Tuần Kiểm ti khu vực chết thì nó sẽ được giải quyết trong cục bộ và không có nhiều người quan tâm.

Nhất là trong thời đại này, nhân mạng như cỏ rác.

Ví dụ như Mộc Sâm ở Ngân Thành, bị người giết chết tại Ngân Thành…Nếu căng hết cỡ thì Ngân Nguyệt sẽ quan tâm một chút còn Thiên Tinh thành xa xôi sẽ có mấy ai thèm quản?

. . .

Cùng một thời gian.

Một chỗ khác.

Hầu Tiêu Trần lật xem tư liệu, nhìn về phía Ngọc tổng quản: "Có tin tức gì liên quan đến hành tung của Lý Hạo không?”

"Không có."

"Gia hỏa này…"

Hầu Tiêu Trần khẽ nhíu mày: "Cứ như vậy biến mất không thấy! đám Hồng Nhất Đường cũng không trở về, nghe nói hành tung của Viên Thạc bị người phát hiện, lại chạy đi tìm Bích Quang Kiếm, ngược lại Lý Hạo. . . Thế mà mất tích!"

Nói đến buồn cười!

Khắp thiên hạ đều đang chăm chú vào Lý Hạo, thế nhưng hắn lại mất tích, thậm chí còn không có người phát hiện ra hắn, cho dù là có rất nhiều thế lực đang tìm kiếm hắn.

Ngọc tổng quản mở miệng nói: "Khả năng về Ngân Nguyệt rồi, hắn cũng không ngốc, biết bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm."

Hầu Tiêu Trần khẽ gật đầu, nhưng trong lòng có chút không chắc chắn: "Tiểu tử này, biến mất ở gần Đông Tân, sẽ không chạy tới Trung Bộ đi?"

Ngọc tổng quản bật cười, nàng rất ít khi cười nhưng giờ này lại không nhịn được nói: “Sao lại thế! Trung Bộ nhiều nguy hiểm, bao nhiêu người muốn giết hắn? Dù là bộ trưởng ở đây thì cũng giống như giẫm lên lớp băng mỏng…Ta thấy gia hỏa này rất gian xảo, cho nên sẽ không tới đây.”

Hầu Tiêu Trần cũng bật cười, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Được rồi, biến mất thì biến mất, coi như đến Trung Bộ, cũng sẽ không đến Thiên Tinh thành, đi dạo một vòng ở bên ngoài cũng không tệ, còn có thể mở mang kiến thức về Trung Bộ…Đến lúc hắn về thì đã được thăng làm tuần phủ, khả năng cao là bọn lão Triệu sẽ để cho hắn tiếp lớp của ta, như vậy cũng không tệ.”

Ngọc tổng quản không nói gì, chẳng qua là cảm thấy. . . Để Lý Hạo tiếp ban, vẫn còn có chút khó chịu.

Đương nhiên, đây là chuyện của đám người Triệu thự trưởng, dù sao cũng không quan hệ đến mình.

Giờ khắc này, dù là Hầu Tiêu Trần, thì ông cũng không tin Lý Hạo sẽ đến Thiên Tinh thành.

Hạch tâm của Vương Triều này!

Ở đây, cửu ti, hoàng thất, thế gia, thần sơn, thế lực khắp nơi hỗn tạp không gì sánh được, một đám yêu nghiệt Thiên Quyến Thần Sư tung hoành, dù là bản thân ông cũng phải chú ý cẩn thận và tuân thủ theo quy củ được thiết lập ở đây.

Vô số người, đều muốn ăn Lý Hạo.

Ngay cả ông cũng không thể giúp được gì.

Trước đó còn có người đùa giỡn, đợi đến khi tác dụng của Thần Kiếm Lý gia được đưa ra ngoài ánh sáng, lại làm thịt Từ Khánh, thì Hầu Tiêu Trần cảm thấy, thật may vì đã không đưa hắn đến Trung Bộ với mình, bằng không, lúc chùi đít cho hắn, mình cũng có khả năng phải bỏ mạng.

Hầu Tiêu Trần vuốt vuốt huyệt thái dương, trong đầu nghĩ đến rất nhiều thứ.

Ở đây, thật khó.

Đi một bước đều phải coi chừng ba phần, Thiên Tinh thành quá mức thâm trầm.

Hôm nay, vẫn còn thiếu cơ hội để phá cục.

Trong lòng ông nghĩ đến, liền tính toán, có nên để cho những kẻ yêu nghiệt kia làm chút chuyện khác người hay không?

Chỉ là…nếu có thể?

Thì bọn hắn dám không?

Bình Luận (0)
Comment