Hiện tại đã bước vào tháng 11.
Lý Hạo đi thẳng đến Thiên Tinh thành.
Dọc theo con đường này, hắn cũng không phải là đi một mạch không dừng lại, mà là vừa đi vừa nhìn ngắm quang cảnh hệt như một người bình thường, không định tiếp tục xuất thủ, dù có thấy nhân gian hiểm ác hay thấy cảnh Siêu Năng Giả làm chuyện ác thì Lý Hạo vẫn không định ra tay giết người.
Thiên hạ này có vô vàn kẻ xấu, giết cách mấy cũng không hết được.
Vốn dĩ căn nguyên không nằm ở đây, về phần rốt cuộc nó nằm ở đâu thì Lý Hạo cũng không biết.
Tại Thiên Tinh thành ư?
Có lẽ là vậy.
Khóa siêu năng vẫn đang chậm rãi bão hòa, cầu nối ngũ tạng đang thành hình, ngũ thế cũng dần dần nhận được một ít phản ứng từ năng lượng siêu năng. Các thế đều đang được tăng cường, Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật không ngừng vận chuyển, trong lúc bất tri bất giác đã dần hỗ trợ giúp Lý Hạo càng thêm cường đại.
Con đường Trung Bộ rất rộng, mặc dù có chút nhiễu loạn nhưng phần lớn thời gian vẫn có thể thoải mái thông hành tại đây.
Không tới mấy ngày, Lý Hạo đã đến Đông Nhạc hành tỉnh.
Qua khỏi Đông Nhạc, đi thẳng về phía trước nữa là tới Bích Hải hành tỉnh, tiếp sau nữa chính là Thiên Tinh thành.
Khu vực Đai Thiên Tinh Thành rất thú vị. Tứ Nhạc là bên ngoài, nội bộ còn có mấy hành tỉnh khác, mà những hành tỉnh này đều bao vây Thiên Tinh thành.
Kỳ thật bên ngoài Thiên Tinh thành còn có biển - Thiên Tinh Hải, chỉ khi vượt qua Thiên Tinh Hải thì mới tới được trung tâm của Vương triều.
Bất quá Thiên Tinh Hải không hề hung hiểm, bốn phía đều có chư cường vờn quanh, cũng đều ở Trung Bộ, ai dám ở Thiên Tinh Hải làm hải tặc thì đó mới đúng là đại khấu thật sự.
Nói là biển nhưng thật ra cũng không khác lắm so với Nguyệt Hải của Ngân Nguyệt. Diện tích không quá lớn, không như Đông Hải, ở Đông Hải thì nơi hẹp nhất đã rộng đến hơn 300 dặm. Còn Thiên Tinh thành tuy nói là biển, trên thực tế diện tích lại khá nhỏ, nơi hẹp nhất cũng chỉ rộng áng chừng ba đến năm dặm.
. . .
Trong lòng Lý Hạo không ngừng nghĩ đến địa đồ mà mình đã nhìn thấy, vừa nghĩ vừa tiếp tục đi về phía trước.
Mà dọc theo con đường này, tình huống càng lúc càng khác biệt.
Trên đường đi, xe cộ nhiều hơn, người cũng đông đúc hơn hẳn.
Đại lộ rộng rãi, tiếng người huyên náo, người đi đường qua qua lại lại như dệt cửi, Siêu Năng Giả cũng chẳng hiếm thấy, khắp nơi đều có thể thấy được.
Lý Hạo lái một chiếc xe nát, trên đường đi nghe được không ít thanh âm.
Ở đây, có vẻ mọi người nói chuyện đều có khí lực, không giống như người ở địa phương khác, lúc nói chuyện hơi có chút hư nhược.
"Dạo gần đây đường đến Thiên Tinh thành cũng nhiều xe rồi nhỉ!"
"Nhiều Siêu Năng Giả nên bình thường thôi. Hoàng thành bên kia có Cửu Ti học viện và Hoàng Gia học viện, cuối năm đều sẽ tổ chức chiêu sinh, chỉ cần vào được học viện thì đó chính là người trên người!"
"Nghe nói Tuần Dạ Nhân có một vị phó bộ trưởng mới, là mọi rợ cực hung ác đến từ phương Bắc. Ta nghe bảo ông ta muốn mang theo học viên của học viện đi giết người của tam đại tổ chức, có thật không? Hiện tại mà đi báo danh thì sẽ bị mang đi giết người thật à?"
"Khó mà nói. . . Bất quá có hung ác tới đâu thì người ta cũng là phó bộ trưởng Tuần Dạ Nhân. À phải, nghe nói đã bị giáng cấp rồi, là Tuần Thành Sứ cao cấp. Ta thấy cứ vậy thì sớm muộn gì ông ta cũng bị tống giam!"
Trên đường có người ngẫu nhiên tán gẫu.
Những người này đều là dân địa khu trung tâm Trung Bộ, vốn tin tức linh thông nên khi nói chuyện thì lá gan cũng lớn một chút, bình thường vẫn dám bình luận chuyện của giới quan chức cao cấp.
Hầu Tiêu Trần tới đây mới chỉ một tháng, thế nhưng cũng tạo ra được một ít danh tiếng.
Trên thân Lý Hạo không có ngọc truyền tin, dĩ nhiên các đại tổ chức đều có thứ này, có điều ngọc truyền tin đều bị định vị, Lý Hạo không muốn người khác biết được vị trí của mình nên không muốn giữ nó.
Vì vậy đến tận bây giờ hắn mới biết được tin Hầu Tiêu Trần bị giáng chức.
Tuần Thành Sứ cao cấp là ngang bằng cấp bậc với mình.
Lý Hạo mỉm cười, vốn mấy ngày nay tâm tình của hắn không tốt lắm, nhưng sau khi nghe được tin tức này thì bỗng thấy buồn cười, tâm tình thoáng chốc trở nên khá hơn nhiều.
Lão Hầu lăn lộn suốt bấy lâu, thế mà cuối cùng chỉ ngang bằng cấp bậc với hắn.
Mà nghĩ tới lão Hầu thì hắn lại nghĩ tới chuyện của học viện.
Lúc trước, khi Nam Quyền mời hắn tới Thiên Tinh thành thì đã từng nói bên này có một vài học viện siêu năng rất nổi danh, trong đó Thiên Tinh học viện chính là học viện trực thuộc Hoàng Gia, ngoài ra còn có học viện do Cửu Ti tự mình thành lập.
Những nơi này có một đặc điểm, ấy là chỉ có Siêu Năng Giả mới có thể đăng ký vào học, là nơi mà đại lượng Thiên Quyến Thần Sư hội tụ.
Các học viện này đều được mô phỏng theo các đại học võ khoa từ thời cổ văn minh mà kiến tạo.
Trong đó có rất nhiều thiên tài, Thiên Quyến Thần Sư cũng rất nhiều.
Cuối năm nay các học viện sẽ chiêu sinh ư?
Đột nhiên hắn có cảm giác chuyện này có vẻ rất xa xôi với mình, học sinh a. . . Hơn một năm trước, hắn vẫn còn là học viên của Ngân Thành học viện.
Nghe nói, vào thời kỳ cổ văn minh khi xưa, loại học viện tương tự cũng có rất nhiều. Khi đó những trường học như vậy được gọi là đại học võ khoa.
. . .
Lý Hạo lái xe rất cẩn thận, lúc này hắn đang dừng lại ở một giao lộ đèn xanh đèn đỏ, chờ đèn giao thông chuyển sang màu xanh để tiếp tục đi đường.
Đột nhiên, xe cộ hai bên xung quanh bỗng nhao nhao né tránh.
Lý Hạo quay đầu nhìn về phía sau, có một đoàn xe đang bon bon chạy tới. Gần cạnh hắn, có một người đàn ông thấy Lý Hạo vẫn bàng quan đứng nhìn thì vội vàng hô: "Này, ngươi là người từ nơi khác tới à? Mau tránh ra đi! Đó là đội xe của gia tộc Húc Quang, ngươi mà không nhường đường thì có bị đụng chết cũng không ai chịu trách nhiệm đâu!"
Trong lòng Lý Hạo khẽ động, cấp tốc lái xe qua một bên đường.
Rất nhanh, đội xe gồm hơn mười chiếc này đã lao tới, phía trước đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh, thế nhưng vẫn không có ai di chuyển, có vẻ mọi người đều đang đợi đoàn xe này đi trước.
Trong đoàn xe này, có một chiếc xe nhìn đặc biệt sang trọng, xa xỉ, cửa sổ xe mở rộng, ngoại trừ tài xế thì bên trong còn một nam một nữ nhìn khá trẻ tuổi.
Sắc mặt thanh niên rất lạnh nhạt, còn mặt mũi thiếu nữ thì tràn ngập vẻ hiếu kỳ, nàng ta vẫn luôn quay đầu nhìn chung quanh, hình như rất ít đi ra ngoài. Cứ vừa chỉ trỏ thứ gì đó vừa liến thoắng với người bên cạnh, có điều khoảng cách khá xa nên mọi người không nghe được nàng nói cái gì.
Lý Hạo thì ngược lại nghe được một chút.
"Ca, ca, ngươi nhìn kìa, chiếc xe nát tới thế rồi mà vẫn còn có người sử dụng.”
Lý Hạo vốn không để ý, có điều thấy phương hướng đối phương chỉ trỏ lại nhắm thẳng về phía mình, hắn vô ý thức cúi đầu nhìn xuống…
Hừm, nói không sai, từ sau khi hắn cướp được chiếc xe này từ trong tay tên mập mạp kia thì đúng là chiếc xe đã bị tàn phá không ít.
Vì không muốn để người ngoài nhìn ra đây là đồ cướp đoạt, thế nên chính Lý Hạo đã chủ động phá hư một lượt, thậm chí còn bẻ gãy một nửa biển số xe, bây giờ dù là ai cũng không thể nhận ra được chiếc xe hắn đang lái và xe của tên mập kia là cùng một chiếc.
Trong xe, thanh niên kia quay đầu nhìn thoáng qua, có chút hờ hững, thấy đối phương hình như đang nhìn mình thì cũng không quá để ý, y bình tĩnh nói: "Đây chính là cuộc sống sinh hoạt của người nghèo, nhớ kỹ, nếu ta và ngươi không cố gắng duy trì vinh quang của gia tộc, thì tương lai cả hai chúng ta cũng sẽ biến thành người như hắn."
Nữ nhân có chút không rét mà run, "Không đến mức đó chứ? Vậy thì quá đáng sợ rồi! Ca, Trung Bộ vẫn còn người nghèo như vậy sao? Ta cho rằng Trung Bộ rất phát triển, mọi người đều là kẻ lắm tiền mới phải."
"Chỗ nào cũng đều có người nghèo, chỉ là ngươi không thấy được mà thôi, bây giờ đã thấy rồi đó!"
"Ừm ừm!"
Nữ nhân gật gật đầu, "Cho nên lần này đến Thiên Tinh thành, chúng ta nhất định phải gia nhập Thiên Tinh học viện!"
". . ."
Lý Hạo yên lặng lắng nghe.
Người nghèo ư?
Đôi huynh muội này, muội muội thì vô tri, ca ca thì thoạt nhìn có vẻ thông thái, trên thực tế cũng là kẻ vô tri nốt.
Người nghèo thật sự thì sao có thể lái nổi xe ô tô?
Có thể lái được xe thì chí ít cũng không phải là người nghèo.
Hai huynh muội này nói sai rồi sao?
Lý Hạo không cảm thấy vậy, chỉ là. . . quá vô tri mà thôi.
Mà loại vô tri này cũng không phải là một hai người, mà là cả một vòng tròn, có người là thật sự vô tri, có người là giả vờ, cũng có người là coi thường hết thảy.
Bọn hắn không được tiếp nhận giáo dục thực tế, dù là gia tộc hay thế gia đều thế, có lẽ đều sẽ không để hài tử trong nhà quán thâu triệt để những sự tình như này.