Đoàn xe chậm rãi rời đi.
Bên tai Lý Hạo lần nữa vang lên thanh âm của người đi đường: "Đây là gia tộc Húc Quang nào vậy? Bọn họ muốn đến Thiên Tinh thành sao?"
Lĩnh vực siêu năng đã xuất hiện 20 năm, theo thời gian dần dần hình thành nên các gia tộc Húc Quang, mà Húc Quang đích thật là cường giả, dù ở đâu cũng vậy.
Trong nhà chỉ cần có Húc Quang tọa trấn thì tiền tài tài phú đều không phải là vấn đề, một vị cường giả như vậy có thể giúp cả gia tộc đứng vững gót chân, trở thành chúa tể một phương. Cho nên việc người bình thường chủ động nhường đường cho những gia tộc như ban nãy đều là chuyện không hiếm gặp.
"Hình như mấy người vừa đi ngang là người Đông Nhạc thì phải…"
"À à, là nhà bọn họ sao, bảo sao mấy chiếc xe kia toàn là xe đắt đỏ, nhưng nếu là nhà bọn họ thì bình thường thôi."
"Nghe nói năm nay cháu trai và cháu gái của gia tộc nhà bọn họ đều đến tuổi nhập học, hẳn là muốn đến Thiên Tinh thành báo danh."
"Chính là hai vị Thiên Quyến Thần Sư rất nổi danh?"
"Đúng vậy! Một người trời sinh là Nguyệt Minh, một người trời sinh là Nhật Diệu. . . Thật hâm mộ mà!"
"Phải đấy, so ra thì người có tiền cũng không bằng nhà bọn họ! Thiên Quyến Thần Sư đúng là khí vận trời cho, cơ hội thực lực tăng cao cũng sẽ lớn hơn chúng ta nhiều."
Một đám người xôn xao nghị luận, rất nhanh đã giải tán ai đi đường nấy.
Mà Lý Hạo cũng điều khiển xe nhỏ tiếp tục di chuyển.
Thiên Quyến Thần Sư!
Ban nãy vừa nhìn thì Lý Hạo đã nhận ra đôi huynh muội kia đều là Nhật Diệu, một người là Nhật Diệu đỉnh phong, một người là Nhật Diệu sơ kỳ. Có điều đúng là hắn chưa từng nghĩ tới việc bọn họ là Thiên Quyến Thần Sư.
Tuổi tác cả hai không quá lớn. Nghe nói, các đại học viện cũng chỉ chiêu sinh người từ 22 tuổi trở xuống.
Nhắc đến việc này lại nhớ, đó giờ Vương Minh vẫn lấy làm kiêu ngạo về việc gã còn trẻ mà đã đột phá cảnh giới Nhật Diệu. Hiện tại tuy lão Vương đã bước vào Tam Dương sơ kỳ, nhưng nếu trước đây mà nhét gã vào nơi này thì gã sẽ trở nên hết sức bình thường, bởi vì tùy tiện đều có thể gặp được người trẻ tuổi cũng là Nhật Diệu.
Uổng cho lúc đó hắn còn suốt ngày nghe lão Vương kiêu ngạo khoe khoang về việc mình là cường giả Nhật Diệu trẻ tuổi nhất!
Kết quả vừa đến hành tỉnh lớn thì Lý Hạo đã dễ dàng bắt gặp được hai vị, mà cả hai người này đều mạnh hơn so với Vương Minh khi đó, nhìn niên kỷ cũng không lớn, có khi còn trẻ hơn Vương Minh khi vừa mới đột phá.
Đoàn xe phía trước di chuyển không nhanh, không bao lâu sau, Lý Hạo đã bắt gặp bọn họ lần nữa.
Bởi vì điểm đến của hắn cũng là Thiên Tinh thành.
Nói cho chính xác thì không chỉ mình Lý Hạo, mà dọc theo con đường này, cơ hồ mọi người đều muốn đi tới Thiên Tinh thành.
Thế nhưng trên đường đi lại không chỉ có mỗi đoàn xe Đông Nhạc, chỉ chốc lát sau lại xuất hiện thêm vài đoàn xe tương tự.
Tốc độ di chuyển của những đoàn xe này đều không quá nhanh, đám bá tánh bình dân như Lý Hạo chỉ có thể từ từ bám theo, có vài người hơi nóng nảy cũng sẽ buộc miệng thấp giọng càu nhàu, nhưng đa phần thì chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Không ai dám vượt qua!
Mặc dù mấy đoàn xe phía trước đều không hề biểu hiện thái độ ngang ngược càn rỡ gì, nhưng sự thực vẫn là không ai dám vượt qua. Có vẻ ở Trung Bộ, mọi người càng để ý đến thứ tự cấp bậc hơn so với các hành tỉnh nhỏ khác.
Tại Ngân Nguyệt, nếu phía trước có đoàn xe chặn đường như thế thì tài xế phía sau sẽ mặc kệ đối phương là ai, cứ trực tiếp vượt qua là xong.
"Đó là xe của tập đoàn Tứ Phương, hai nhà bọn họ cứ vừa đi vừa trò chuyện như thế, coi chừng tới đêm chúng ta cũng không đến được Thiên Tinh thành!" Có người nhỏ giọng phàn nàn.
Nơi này đã ra khỏi địa phận Đông Nhạc, nhưng nếu muốn đến Thiên Tinh thành thì còn phải vượt qua Bích Hải hành tỉnh. Tuy bây giờ đang là sáng sớm, nhưng nếu cứ di chuyển bằng tốc độ chậm rãi như hiện tại thì đúng là tới đêm cũng không tới nơi nổi.
"Gấp cái gì, những người này còn có thể trò chuyện quá lâu được sao? Chờ lát nữa ra xa lộ, xe bọn họ đều là xe xịn, chắc chắn tốc độ sẽ rất nhanh, một cái chớp mắt thôi là không thấy tăm hơi đâu nữa, tới lúc đó ngươi muốn đuổi cũng chẳng đuổi kịp đâu." Có người bình tĩnh đáp.
Lại có người cười nói: "Chịu khó chờ chút đi, gần đây hay bắt gặp nhiều đoàn xe tương tự trên đường lắm, bắt đầu ngày 15 tháng 11 tới là các đại học viện sẽ chính thức tổ chức báo danh chiêu sinh. Hoạt động này thường sẽ kéo dài đến tháng 12, sau đó nghỉ ngơi một đoạn thời gian, chuẩn bị ăn tết rồi năm sau nhập học. Trong khoảng thời gian này, Thiên Tinh thành sẽ luôn kín người chật chỗ, khắp nơi đều là Siêu Năng Giả và học viên tới đăng ký báo danh."
"Đều chạy đến Thiên Tinh thành làm gì, sao không tới Siêu Năng thành ấy? Bên kia còn nhiều học viện siêu năng hơn, vả lại ta nghe nói, có vài học viện còn là do tam đại tổ chức âm thầm chống lưng phía sau…"
"Đừng nói mò!"
"Ai nói mò? Siêu Năng chi thành có cả cường giả Thần Thông cảnh trấn giữ, sợ cái gì. . . Vả lại đây cũng không phải là bí mật gì, đừng nói chúng ta, Cửu Ti chắc chắn cũng biết cả rồi, thế nhưng không phải bọn họ đều không nói gì sao?"
"Vậy cũng đúng."
"Đừng nhìn hiện tại tam đại tổ chức đang bị quy thành tội phạm truy nã mà nhầm, biết đâu qua vài năm nữa… Ha ha, kiếm cớ tẩy trắng một phen xong, bọn họ lại là chúa tể một phương, nói không chừng tới lúc đó còn có thể được sắc phong vương vị gì đấy cũng nên."
"Thôi bỏ đi, có xảy ra thì cũng là chuyện của cao tầng, không quan hệ gì với bá tánh bình dân như chúng ta."
Lý Hạo nghe được mấy lời này thì không khỏi nhướng mày, tam đại tổ chức có thể tẩy trắng bản thân ở nơi như Trung Bộ được thật ư?
Một tổ chức sát thủ như Phi Thiên, một đám người giết chóc lung tung như Diêm La, một đám người âm hiểm tàn nhẫn không chuyện xấu gì không làm như Hồng Nguyệt, mấy tổ chức đáng bị người người hô giết này mà cũng có thể tẩy trắng sao?
Nhìn lại dáng vẻ nghị luận thản nhiên của những người xung quanh thì có cảm giác bọn họ hoàn toàn không thấy kinh ngạc gì với chuyện này.
"Không cần quan tâm đến mấy chuyện kia, chúng ta dính vào sẽ không dậy nổi, nếu có mặt mũi thì đều sẽ đến Thiên Tinh thành, thân phận địa vị không cao, mới có thể đi Siêu Năng Chi Thành, ngươi chưa nghe nói sao? Cục trưởng đời thứ nhất của Cửu Ti còn sống đây này, nghe nói là cường giả Thần Thông cảnh. . . ai da, đây là sống bao lâu? 80 năm trước chính là Cục trưởng, vậy bây giờ phải hơn 100 tuổi rồi?”
"Ha ha, việc này mà ngươi cũng không biết à? Nghe nói bọn hắn đều có thể trường sinh bất tử. Vào thời đại cổ văn minh, thậm chí còn có người có thể sống đến mấy vạn tuổi kia kìa."
"Đánh rắm! Sống được đến mấy vạn tuổi thì không phải là có thể sống đến hiện tại hay sao?"
"Ta cũng chỉ nghe người ta bàn luận thôi. Huống hồ rốt cuộc từ thời cổ văn minh đến nay, ai biết chính xác đã trải qua bao nhiêu năm, tình huống thực tế là như thế nào? Nói không chừng cũng có chút khoác lác, nhưng việc sống được tới nghìn tuổi là thật đó!"
". . ."