Có rất nhiều chuyện nếu ở phương Bắc thì sẽ được xem là bí mật, thế nhưng người dân nơi đây lại thoải mái nghị luận, có vẻ người người ở phố lớn ngõ nhỏ đều biết không ít tin tức.
Lý Hạo bật cười.
Quả nhiên tin tức của người Trung Bộ linh thông hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Đoàn xe phía trước có vẻ đã hàn huyên đủ, bấy giờ mọi người tách ra di chuyển, tốc độ cực kỳ nhanh, Lý Hạo cũng không sốt ruột gì, cứ thế chậm rãi đi theo dòng người.
Đường nơi này tuy rất lớn nhưng cũng quá hỗn loạn.
Khắp nơi đều là xe.
Tại Ngân thành, dù là Bạch Nguyệt thành thì Lý Hạo cũng chưa từng thấy qua nhiều xe như vậy.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn lên trên, trên đỉnh vốn là mui xe thì đã bị Lý Hạo phá một cái động lớn, giờ phút này vừa vặn nhìn thấy một đám người khống chế một chiếc phi thuyền bay về phương xa.
Rất nhanh, hắn lại nghe được những người xung quanh nghị luận, có người kinh ngạc hô: "Đó là Tam Dương hay là Húc Quang, tự mình xuất hành sao?"
Nghe thế, Lý Hạo suýt chút nữa đã phì cười thành tiếng.
Không tự mình xuất hành thì chẳng lẽ Tam Dương và Húc Quang cả đời không ra khỏi cửa?
Bất quá, nghe ý tứ này thì chẳng lẽ chỉ có Tam Dương hay Húc Quang trở lên thì mới có tư cách phi hành?
Ánh mắt Lý Hạo khẽ động, sau một khắc, một đầu đại điểu đằng không lên cao rồi bay vút qua, thân hình nó vô cùng to lớn, trên thân chim còn có người, bên dưới có người thấy được, kích động hô to: “Đó là người của tập đoàn Thiên Bằng. Con chim kia có phải là Tật Phong Điểu cực kỳ nổi tiếng hay không? Nghe nói những con chim này đều có thực lực từ Nhật Diệu trở lên. . ."
"Tập đoàn Thiên Bằng là kẻ làm việc cho Thần sơn phải không?"
"Đúng vậy, trừ bọn họ ra thì còn ai có thể thao túng đám điểu yêu này?"
"Là người của Thất đại Thần sơn sao? Đây cũng là muốn đến Thiên Tinh thành à? Xưa giờ Thất đại Thần sơn vẫn hoạt động độc lập một phương, sao bọn họ không đến Siêu Năng Chi Thành? Thất đại Thần sơn vốn đâu cần đến học viện học tập, bọn họ tự có sản nghiệp tại Siêu Năng Chi Thành mà, vả lại còn là nhà đầu tư lớn phía sau một vài học viện còn gì…"
Tin tức của mọi người đúng là rất linh thông.
Lý Hạo vui vẻ im lặng lắng nghe, vốn hắn còn cho rằng không có ngọc truyền tin thì sẽ khó tìm hiểu tình huống ở Trung Bộ, nhưng may mà hiện giờ mọi người xung quanh liên tục bàn tán, ít nhiều đã phổ cập cho hắn biết thêm không ít tin tức.
Thiên Bằng sơn!
Hắn biết tổ chức này, nghe nói chủ nhân là một đầu Thiên Bằng đại yêu, sở hữu thực lực cường đại, đã từng dùng một ngụm nuốt luôn cả Húc Quang.
Dĩ nhiên đây là chuyện đã xảy từ rất lâu về trước, Lý Hạo chỉ nghe qua vài lời kể bát quái trong lúc trò chuyện với bằng hữu mà thôi.
Trước khi Viên Thạc rời đi còn nói muốn mang theo Hắc Báo đi bắt nó, có vẻ lão sư hoàn toàn không sợ Hắc Báo sẽ chết khi đối đầu với thứ kia.
Giờ phút này, Hắc Báo cũng ngẩng đầu nhìn, có chút uể oải, không vực dậy nổi tinh thần.
Một con chim yếu ớt mà thôi, nó còn chẳng muốn nhìn nhiều thêm.
Mà giữa không trung, con chim lớn kia bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó, suýt nữa đã lung lay ngã xuống, sau một khắc, nó cố gắng đập mạnh cánh để vút lên, mắt thấy con chim cứ chao đảo vài lần như thế, người ngồi trên thân chim liền bộc phát khí tức, nhanh chóng làm vững chắc lại thế cục.
. . .
Trên bầu trời.
Trên thân đại điểu còn có người, mà không phải chỉ có một, một vị trung niên cảnh giới Tam Dương khẽ nhíu mày: "Chuyện gì vậy?"
Làm sao mà Tật Phong Điểu bỗng nhiên kém chút rơi xuống?
Y thử dò xét xung quanh một chút nhưng lại không dò ra cái gì, lẽ nào là cường giả đánh lén?
Không thể nào!
Dù gì bọn họ cũng là đại biểu của Thiên Bằng sơn, lại nói nơi đây đã thuộc khu vực hạch tâm của Trung Bộ, ai lại đi đánh lén người của Thiên Bằng sơn tại nơi này?
Mà đại điểu kia có chút ngơ ngơ ngác ngác, bất quá nó vẫn tiếp tục tiến lên, sau khi bay vọt khỏi khu vực mới vừa rồi, đại điểu mới khôi phục lại như bình thường, chỉ là đầu đại điểu Nhật Diệu còn chưa biết dùng tinh thần truyền âm, thế nên trong lúc nhất thời, chẳng ai biết được rốt cuộc tình huống là như thế nào.
Chỉ có mỗi đầu đại điểu Nhật Diệu ấy là biết rõ, ban nãy hẳn là phía dưới có đại yêu đỉnh cấp.
Đúng vậy, nó mơ hồ cảm nhận được một chút, chính vì thế mà nó mới thấy sợ hãi.
Đại điểu cũng không dám lưu lại, nó ráng đẩy nhanh tốc độ hơn, cấp tốc biến mất.
. . .
Trên xe.
Lý Hạo nhướng mày, cúi đầu nhìn Hắc Báo dưới chân, đoạn lên tiếng: "Ngươi mau thu liễm Cổ Yêu huyết mạch chi lực cho ta. Bớt rêu rao lại! Đừng để trước khi đến Thiên Tinh thành, ta còn chưa bị bại lộ thì ngươi lại bại lộ trước. Bộ muốn đầu đại yêu nào đi ngang qua cũng phải dập đầu chào hỏi ngươi một cái thì mới chịu à?"
". . ."
Hắc Báo hết sức vô tội!
Ta cũng đâu có cố ý, ta vốn không thèm phản ứng những tiểu yêu này. Thế nhưng. . . Được rồi, có lý mà nói không thông.
Rất nhanh, Hắc Báo lắc lắc cái đuôi, ra hiệu là mình đã hiểu. Lý Hạo xem như nó đã thu liễm, lại dặn dò: "Thu nhỏ một chút, to cỡ con chó con là được rồi."
Hắc Báo thờ ơ không nhìn hắn.
Lý Hạo cười lạnh, "Đừng cho là ta không biết ngươi có thể biến lớn thu nhỏ tùy ý! Lục phủ ngũ tạng của ngươi đã sắp thành tinh cương, áp súc một chút liền nhỏ, buông lỏng một chút liền lớn! Nhanh lên!"
Hắc Báo ngao ô thét lên.
Ta không muốn!
"Lẹ đi, ngươi bây giờ danh khí cũng không nhỏ, cần phải cẩn thận một chút."
Hắc Báo phiền muộn vô cùng, nhưng vì để ngày sau được sống tốt lành, cuối cùng nó vẫn rưng rưng mắt chó làm theo lời Lý Hạo, rất nhanh, nó đã áp súc cơ thể chính mình về thành kích cỡ một con chó con.
Lý Hạo nở nụ cười hài lòng.
Về phần chính mình thì hắn không cần ngụy trang quá nhiều, chỉ cần đổi một bộ quần áo tương tự như phong cách đại chúng của người Trung Bộ là được, để không ai nhìn ra hắn là người đến từ phương Bắc.
Vốn dĩ trước đây hắn để tóc ngắn, gần đây không tỉa tót gì nên đã dài ra không ít, đã vậy Lý Hạo còn cố ý để một chòm râu nhỏ, chỉ cần không phải là người quen thuộc hắn thì lần đầu tiên gặp không có khả năng nhận ra. Dù là người quen thì nhìn vào cũng chỉ có thể cảm khái: Đúng là nghệ thuật gia!
Hiện tại Lý Hạo đeo mắt kiếng, dắt theo một chú chó nhỏ, mái tóc dài bay bay, dưới cằm còn có một chỏm râu… Nếu đi vào trường học thì chắc chắn sẽ có không ít người nhầm lẫn đây là lão sư hội họa nào đó cũng nên.
Không những vậy, ngay cả ngân khải, hắn cũng triệt để che giấu với Nam Quyền.
Miễn cho Nam Quyền lại vô ý liên hệ với mình, bởi vì chỉ cần khoảng cách dưới ngàn dặm là Nam Quyền liền biết.
Nam Quyền không có khả năng định vị Lý Hạo, nhưng Lý Hạo lại có thể định vị ông.
Bấy giờ Nam Quyền đã về tới Thiên Tinh thành.
Đồng khải đại đội trưởng, vẫn là quyền hạn thấp a.
Cứ như vậy, một đường vừa đi vừa lắng nghe mọi người trò chuyện, Lý Hạo trông hệt như một người qua đường bình thường. Cũng nhờ thính lực tốt nên hắn đã nghe được không ít tin tức từ miệng mọi người xung quanh, mặc dù chính sự thì không nghe được bao nhiêu, nhưng tin bát quái thì ngược lại nghe được một đống lớn.
Có tâm tư tán dóc linh tinh thì đại biểu cuộc sống của những người này không tệ. Trên thực tế, những kẻ có thể lái xe hoặc ngồi xe ô tô đi tới Thiên Tinh thành thì đương nhiên sinh hoạt cũng không thể quá kém.