Cùng một thời gian.
Thiên Tinh thành cũng đang vô cùng náo nhiệt. Hay nói đúng hơn, cuộc sống ở Thiên Tinh thành vẫn luôn náo nhiệt như vậy.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ đều là xe cộ và người di chuyển qua lại.
So với Ngân Nguyệt thì nhà cao tầng xuất hiện ở khắp mọi ngóc ngách tại Thiên Tinh thành, bởi vì dân số nơi đây quá đông, chỉ có thể cùng ở trong các chung cư hoặc cư xá, khó có thể mua riêng nhà mặt đất mà ở.
Dĩ nhiên cũng không phải khắp nơi đều là chung cư cao tầng, chí ít ở khu vực trung tâm Thiên Tinh thành thì không có.
Nổi bật nhất khu vực trung tâm chính là Hoàng cung với diện tích cực kỳ to lớn, bốn phía xung quanh đều có Hắc Giáp Thủ Vệ quân ngày đêm phụ trách bảo vệ Hoàng thất.
Đây chính là Hắc Giáp quân năm xưa dương danh thiên hạ, bây giờ không còn chinh chiến nữa nên đã lui về làm quân bảo hộ người của Hoàng gia.
Ngoài Hoàng cung có từng đầu đại đạo tung hoành, hai bên đại đạo cũng có không ít kiến trúc nhỏ bé, năm xưa nó được gọi là gì thì mọi người đều đã không còn nhớ kỹ, nhưng bây giờ phàm là người Thiên Tinh thành đều biết, đây là phố Cửu Ti.
Cửu Ti hệt như Cửu Long nuốt châu, bao xung quanh, vây lấy toàn bộ Hoàng cung vào chính giữa.
Thiên Tinh thành lớn như vậy, nhưng phố Cửu Ti và Hoàng cung đã lần lượt chiếm cứ đại lượng địa bàn, nơi này không có những tòa cao ốc quá cao, tòa nhà cao nhất cũng không vượt quá 6 tầng, mà những tòa nhà như thế đều được xây dựng trong những năm gần đây. Còn đại bộ phận đều là kiến trúc phục cổ hoặc những tòa kiến trúc cổ chân chính.
Sắc trời đã dần dần tối xuống. Thế nhưng có vẻ Thiên Tinh thành hoàn toàn không có ý định tuân theo sắc trời, khắp nơi vẫn bật đèn đuốc sáng trưng hệt như ban ngày.
Bên trên chín con đường ở phố Cửu Ti, người người tới lui đều rất vội vàng, cơ hồ đều là Siêu Năng Giả hoặc là võ sư.
Ở nơi này mới thật sự là cường giả nhiều như mây.
Những người qua đường thoạt trông không đáng chú ý, nhưng rất có thể đó lại là Tam Dương hoặc là Đấu Thiên, không ai biết được.
Hoàng thành tập quyền đã 200 năm, tụ tập vô số tài phú cũng như tinh anh.
. . .
Giờ khắc này, bên trong tổng bộ Tuần Dạ Nhân.
Hầu Tiêu Trần đang ngồi trong văn phòng của ông.
Bên ngoài có ba người dáng vẻ cà lơ phất phơ đi tới, một đao, một thương, một nữ nhân.
Người có khuôn mặt nho nhỏ, đôi mắt thật to đi vào trước tiên, vừa vào cửa liền lao lên bán manh, "Bộ trưởng, ngài tìm bọn ta à? Dù sao cũng tối trễ rồi, bộ trưởng có muốn mời khách ăn cơm không? Phải rồi, từ khi bộ trưởng đến nhận chức tới bây giờ vẫn chưa mời cơm lần nào. Ta biết một quán có đồ ăn rất ngon…"
Mắt To nháy mắt, dáng vẻ vô cùng ngây thơ.
Hầu Tiêu Trần chỉ cười cười chứ không lên tiếng, bên cạnh, Ngọc tổng quản lẳng lặng rót cho ông một chén trà, thuận tiện nhìn thoáng qua Mắt To, trong mắt nàng bỗng bộc lộ sát ý khiến Mắt To bị một phen chấn động, có điều ngoài mặt vẫn không hề đổi sắc.
Chẳng qua vẫn nhịn không được thầm mắng một tiếng trong lòng, nữ nhân này. . . thật xấu xa!
Người ta đáng yêu như vậy, ngươi lại dùng ánh mắt hung dữ đó trừng ta làm gì?
Có điều ngẫm lại thì nàng ta chính là Ngọc La Sát từng giết người vô số, hung dữ một chút cũng là chuyện bình thường.
"Ngọc tỷ tỷ làm sao vậy? Hai mắt không thoải mái à? Có cần ta xem giúp tỷ một chút không?"
Ngọc tổng quản nghe vậy liềm mỉm cười, khẽ đáp: "Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí. Các vị đều là bảo bối của Tuần Dạ Nhân chúng ta, đương nhiên bộ trưởng sẽ muốn gặp các ngươi một lần, tâm sự chút chuyện, thuận tiện cũng muốn nhìn xem mấy vị có ưu tú như lời đồn hay không…"
Nói đến đây, nàng lại cố ý nhấn mạnh: "Danh xưng là Tuần Dạ Nhân tứ kiệt, nhưng bấy lâu ta chỉ thấy có mỗi ba người các ngươi, còn một vị nữa đâu rồi, sao mãi ta vẫn chưa gặp được?"
Mắt To nháy mắt cười nói: "Ngọc tỷ tỷ đang nói đến tiểu đạo sĩ à? Ngươi không biết sao, hắn bế quan rồi. Tiểu đạo sĩ trước đó đã là Húc Quang hậu kỳ, chỉ còn cách đỉnh phong có một chút xíu, lần này xuất quan đại khái chính là Húc Quang đỉnh phong. Nói không chừng còn có thể trực tiếp tấn cấp Thuế biến kỳ, tiểu đạo sĩ tương đối lợi hại!"
Nói đến đây, nàng lại cười hì hì hỏi: "Ngọc tỷ tỷ có muốn cho người thông tri hắn xuất quan không?"
Ngọc tổng quản còn chưa lên tiếng, Hầu Tiêu Trần đã mở miệng: "Tốt, bế quan thì cứ để hắn bế quan đi, rất tốt."
Dứt lời, ông nhìn về phía ba người đối diện, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiện, "Gần đây ba người các ngươi bận rộn chuyện gì thế? Ta nghe nói hình như đang gánh nhiệm vụ truy tung Thanh Nguyệt à?"
Hai vị Đao - Thương đều không lên tiếng, cuối cùng vẫn là Mắt To thay mặt đáp: "Đúng vậy, ai ai cũng có thể tru diệt người của tam đại tổ chức. Chúng ta thu được tình báo Thanh Nguyệt đã tới Thiên Tinh thành, có lẽ là có mưu đồ bí mật nào đó, thế nên bọn ta đang cố gắng truy kích và tiêu diệt ả. Đáng tiếc gia hỏa này ẩn nấp rất kín kẽ, đến giờ vẫn chưa bắt được người."
Mắt To tươi cười nói tiếp: "Nghe bảo Thanh Nguyệt cũng từng là võ sư Ngân Nguyệt. Hẳn là Ngọc tỷ tỷ và Hầu bộ trưởng đều biết rõ thân phận và bộ dáng của ả ta. Chi bằng Ngọc tỷ tỷ mang theo bọn ta cùng đi tìm ả đi."
Hầu Tiêu Trần nhẹ nhàng từ chối, "Không cần gấp gáp, một ả Thanh Nguyệt mà thôi, không tạo nên nổi sóng gió gì."
"Gần nhất cấp trên có giao cho ta một nhiệm vụ, có lẽ mấy vị đều đã biết..."
"Đúng là đã biết. Lẽ nào bộ trưởng định bảo ba người bọn ta truy sát thành viên của tam đại tổ chức?"
Mắt To cười khanh khách, "Được thôi, bọn ta rất thích. Có điều tam đại tổ chức chủ yếu tập trung tại Siêu Năng Chi Thành, bên kia lại có Thần Thông cảnh tọa trấn, hay là bộ trưởng đi theo áp trận cho bọn ta đi, chúng ta có thể cùng đến Siêu Năng Chi Thành chơi đùa một phen."
Ánh mắt Ngọc tổng quản rét lạnh, nàng không ưa những người này, nhất là vị Mắt To kia, Hầu Tiêu Trần còn chưa nói xong mà nàng ta đã tự ý chen ngang, hành sự không chút quy củ!
Nếu ở Ngân Nguyệt thì dù là gia hỏa Ma Kiếm danh chấn thiên hạ cũng sẽ không dám nói chuyện bằng thái độ như thế đối với Hầu Tiêu Trần.
Đương nhiên, nàng biết đây là Trung Bộ.
Thế nhưng. . . Thì tính sao?
Ngọc tổng quản lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người này, trong nháy mắt, cả ba người đều cảm nhận được một cỗ sát ý ập tới khiến trong lòng bọn họ thoáng run lên.
"Khụ khụ khụ. . ."
Hầu Tiêu Trần ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua Ngọc tổng quản, Ngọc tổng quản liền thu liễm lại sát ý, không tiếp tục cảnh cáo bọn họ nữa. Nàng yên lặng ngồi xuống một bên, tiếp tục xử lý công việc của mình.
Thế nhưng ba người kia vẫn không khỏi rung động, căn cứ theo tình báo họ thu thập được thì Ngọc La Sát chỉ là Húc Quang trung kỳ, mà ba người bọn họ đều là Húc Quang hậu kỳ, thậm chí còn đã tiến một bước tới gần cảnh giới đỉnh phong, hơn nữa, cả ba đều là Thiên Quyến Thần Sư và đã từng liên thủ giết chết cường giả Húc Quang đỉnh phong.
Một khi tiến thêm một bước thì có lẽ bọn họ đều có thể đơn độc vượt cấp mà chiến, đủ sức địch lại cường giả Thuế biến kỳ.
Thế mà mới rồi cả ba đều bị sát ý của một người trực tiếp chấn nhiếp.
Quả nhiên mấy vị võ sư cổ lão này không có ai là dễ đối phó. Những người này giết người vô số, sát ý quả thật cực kỳ nồng đậm.
Tính ra thì rất khác so với Hoàng Long, khi Hoàng Long nói chuyện với ba người đều dùng thái độ nhẹ nhàng, có vẻ Hầu Tiêu Trần cũng tương tự, nhưng thái độ của Ngọc La Sát thì hoàn toàn không tốt, thể hiện rất rõ vẻ không hài lòng.