Hầu Tiêu Trần ho khan một hồi, cố gắng phá vỡ bầu không khí trước mắt, bấy giờ ông mới mỉm cười, lần nữa mở miệng: "Khoảng cách đến Siêu Năng Chi Thành hơi xa, chúng ta bây giờ ngay cả Thiên Tinh thành còn chưa hoàn toàn nắm rõ tình huống, thế nên có thể thư thả Siêu Năng Chi Thành bên kia một chút. . ."
Hầu Tiêu Trần cố ý dừng lại chờ, thấy lần này Mắt To không chen ngang nữa, ông mỉm cười nói tiếp: "Chủ yếu nên tập trung tinh lực tại Thiên Tinh thành. . ."
Bội Đao trực tiếp ngắt lời: "Bộ trưởng muốn bảo chúng ta làm gì?"
Hắn tỏ vẻ bất cần, thẳng thắn nói: "Nếu bọn ta có thể làm thì chắc chắn nghĩa bất dung từ, nếu đã không thể làm thì. . . Bộ trưởng mời một vị cao minh khác tới hỗ trợ đi!"
"Kỳ thật không có gì, chỉ là ta muốn xác lập lại quyền hành của Thiên Tinh Đô Đốc, đồng thời xác nhận lại việc Tuần Dạ Nhân là cơ cấu siêu năng có quyền chấp pháp duy nhất do Cửu Ti và Hoàng thất chỉ định."
"Vốn dĩ Thiên Tinh Đô Đốc sẽ có quyền quản hạt toàn bộ cơ cấu siêu năng Trung Bộ, quản lý hết thảy tổ chức siêu năng và người siêu phàm. . ."
"Thế nhưng tình hình thực tế thì sao? Đâu phải mọi người không biết, mới vài ngày trước thôi, khi chúng ta phải truy nã một số tội phạm thì mới biết quyền hạn không đủ dùng, quyền uy cũng chẳng đủ."
Trong lòng ba người chấn động!
Vẫn còn chưa đủ à?
Ngươi cũng đã giết đệ đệ Định quốc công, tống rất nhiều người Từ gia vào trong ngục, thu thập phó viện trưởng Thiên Tinh học viện. . . Như thế vẫn chưa đủ?
Còn có người nào địa vị cao hơn nữa ư?
Cửu Ti chính phó thủ?
Hoàng thất Quốc công, Vương gia, hay là Hoàng tử Công chúa?
Hoặc là viện trưởng của học viện?
Bọn họ thật sự không rõ rốt cuộc Hầu Tiêu Trần muốn làm gì, chẳng lẽ ông chỉ muốn xác lập quyền uy?
Làm vậy có hữu dụng không?
Thậm chí bọn họ còn chẳng biết Hầu Tiêu Trần đến Trung Bộ với mục đích gì, cứ gây chuyện ầm ĩ như thế, lẽ nào ông ta thật sự cho rằng mình là người bất tử?
Ba người chỉ hành xử hơi lỗ mãng chứ tuyệt đối không ngốc.
Mục đích của Hầu Tiêu Trần liên quan đến rất nhiều thứ cực kỳ nguy hiểm, trong lòng cả ba hiểu rõ, nếu cứ theo ông ta làm loạn như vậy thì có khi sẽ dẫn đến Thần Thông cảnh xuất thủ!
Mà Hầu Tiêu Trần thì sao? Sau khi giải phong cũng chưa chắc ông đã đạt được tới cảnh giới Thần Thông.
Nét tươi cười trên mặt Mắt To đã biến mất, nàng nghiêm mặt chất vấn: "Hầu bộ trưởng, rốt cuộc ngài muốn đối phó với ai?"
Hầu Tiêu Trần cười đáp: "Không phải ta muốn, mà là ta đang tuân theo luật pháp, quy củ và chức quyền. Đó không phải là suy nghĩ của cá nhân ta, mà là toàn bộ Tuần Dạ Nhân đều nên như vậy, xác định quyền chấp pháp của chính mình. Hiện tại các ngươi nhìn xem, Tuần Dạ Nhân bây giờ có thể hiện được quyền uy của cơ quan chấp pháp siêu năng duy nhất không?"
Ba người đều trầm mặc.
Hầu Tiêu Trần thấy thế, khẽ thở dài một tiếng, "Được rồi, xem ra mấy vị cũng không có dũng khí và sự quyết đoán như ta mong đợi. Không như vị kia còn dám giết cháu trai của lão đại Diêm La. Thôi thì cứ chờ hắn xuất quan đi, rồi các ngươi lại thương lượng một chút."
Phép khích tướng rất lộ liễu, mấy người này đều lựa chọn cúi đầu trầm mặc.
Hầu Tiêu Trần khẽ híp mắt nhìn, trong lòng thoáng thấy tiếc nuối. Xem ra cả ba người đều có chỗ e ngại, cũng không phải là hoàn toàn bất cần, không biết sợ hãi.
Cũng đúng thôi, nếu thật sự là những kẻ liều mạng ngu xuẩn thì làm sao có thể còn sống đến bây giờ…
"Các ngươi đi làm việc đi."
"Bộ trưởng, chúng ta. . ."
Bội Đao hơi xoắn xuýt, hắn muốn nói cái gì đó, nhưng Hầu Tiêu Trần lại mỉm cười xua tay, "Không có việc gì, đi đi thôi!"
Mắt To phân vân một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu đáp: "Vậy chúng ta xin phép cáo từ trước!"
Dứt lời, ba người liền nhanh chóng rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Ngọc tổng quản mới lên tiếng: "Nói tới nói lui vẫn là thiếu quyết đoán."
Hầu Tiêu Trần mỉm cười, "Không thể nói như vậy! Chúng ta và bọn họ vốn không thân quen. Kỳ thực thiên phú, thực lực, dũng khí của mấy tiểu gia hỏa này đều không kém, thế nhưng dù sao đôi bên cũng là người xa lạ, người ta lại không ngốc, bảo bọn họ làm đao cho chúng ta thì đương nhiên khó lòng mà cam tâm tình nguyện."
"Sao ban nãy bộ trưởng không nói thêm vài lời, lỡ đâu lại đả động được bọn hắn?"
"Rất khó! Trong số bốn người này, vị đang bế quan mới là hạch tâm của nhóm. Đối phương dám giết cháu trai của lão đại Diêm La, còn cướp đi Thiên Đạo Xích, chứng tỏ tính tình không tầm thường. Một khi hắn chưa xuất quan, việc nhỏ thì ba người kia dám nhận, việc lớn thì chắc chắn không dám."
Ngọc tổng quản có chút tiếc nuối, bỗng nàng nghĩ tới một người, không khỏi cảm khái: "Đáng tiếc Lý Hạo không đến đây, bằng không. . ."
"Đừng!" Hầu Tiêu Trần gạt đi, "Hắn mà tới thì ta liền thấy nhức đầu! Lúc mới biết hắn ta còn cho rằng đây là một thiếu niên nhút nhát, rụt rè. Ai ngờ khi hắn tới phương Đông mới lộ ra tính tình thật, khi đó vừa nhìn ta liền biết, đây chính là ma đầu Viên Thạc thứ hai, không, trên thực tế so với Viên Thạc thì Lý Hạo còn muốn điên cuồng hơn. Hắn mà tới nơi này, có lẽ ta còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã chủ động gây ra phiền toái cho ta!"
"Cũng đúng."
. . .
Cùng một thời gian.
Bên ngoài Thiên Tinh thành.
Lý Hạo vượt qua Thiên Tinh Hải, nhìn về phía đại thành to lớn huy hoàng không gì sánh được nơi xa, lộ ra dáng vẻ tươi cười: "Hầu bộ, ta tới thăm ngài đây."
Thiên Tinh thành lớn như vậy nhưng người hắn quen lại quá ít.
Tạm thời hắn không định đi tìm Nam Quyền. Cho nên trước mắt chỉ có thể đi gặp đám người Hầu Tiêu Trần.
Đúng vậy, Lý Hạo không muốn lén lút tới đây, hắn muốn quang minh chính đại mà tới, mở to mắt ra ngắm nhìn thế giới. Nếu địa vị quá thấp thì có thể nhìn được cái gì? Vì vậy nhất định phải tìm người có địa vị cao một chút để đối phương có thể dẫn dắt hắn đi nhìn những thứ mới lạ nơi đây.
Trước khi tới Thiên Tình thành thì Lý Hạo đã nghĩ kỹ, tại nơi xa lạ mà có thể gặp được đồng hương thì chắc chắn hai mắt Hầu Tiêu Trần sẽ lưng tròng vì cảm động, còn có Kim Thương, Mộc Lâm, Ngọc tổng quản ắt hẳn cũng đều thấy rất vui vẻ khi gặp được ta.
"Đã trễ một tháng. . . Không sao, cũng không tính là tới quá muộn!"
Lý Hạo đã tưởng tượng đến viễn cảnh khi mọi người nhìn thấy mình xuất hiện thì sẽ hưng phấn, kích động, vui vẻ như thế nào.
Ta vừa đại náo Định quốc công phủ một phen, nhất định mọi người sẽ rất hâm mộ sùng bái ta.
. . .
Rất nhanh, Lý Hạo đã đặt chân bước vào lãnh địa Thiên Tinh thành.
Trong nháy mắt, phảng phất như thể hắn vừa xuyên qua một thế giới hoàn toàn mới.
Quá sức phồn hoa!
Tiếng người huyên náo khắp nơi!
Có người đang phi hành, có người đang đi bộ, có người lại lái xe. . .
Tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau, đường lớn rộng thênh thang. . .
Người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Người chưa đến Thiên Tinh thành thì vĩnh viễn cũng không biết, một tòa thành lại có thể phồn hoa đẹp đẽ tới như vậy.
Dưới bóng đêm, đèn đuốc rực rỡ sáng trưng, cách đó không xa còn có Siêu Năng Giả đang hào hứng biểu diễn ma thuật, xa hơn một chút thì có vị Siêu Năng Giả đang biểu diễn màn xua đuổi tiểu yêu để mua vua cho mọi người.
Lý Hạo thật sự không ngờ tới, lẽ nào Siêu Năng Giả và Yêu tộc ở nơi đây cũng chỉ tới vậy thôi sao? Vốn là người cao cao tại thượng, vậy mà cũng chỉ có thể bán nghệ mua vui để kiếm miếng cơm ăn?
Một đội tuần tra mặc trang phục Tuần Kiểm Ti từ cuối con đường đi tới, tiểu đội có tổng cộng mười người, dẫn đầu là một vị Tuần Kiểm cấp một. Lý Hạo dụi mắt nhìn lại, không nghĩ tới đối phương lại là Nhật Diệu. Nhật Diệu ở nơi này mà chỉ là Tuần Kiểm cấp một?
Lý Hạo bất giác thấy hoa mắt, trong lúc nhất thời, hắn chỉ biết cảm khái kiến thức của bản thân thật là quá mức nông cạn!
Hắn nhìn quanh một vòng, không biết tổng bộ của Tuần Dạ Nhân nằm ở đâu, thành thị lớn như này, hắn biết đi tới đâu để tìm người?
"Không sao, chắc chắn phải có người biết tổng bộ nằm ở vị trí nào. Hắc Báo, đi thôi!"
Lý Hạo dắt theo Hắc Báo đã biến về hình dạng nho nhỏ, cất bước đi thẳng vào trong thành. Mới chỉ tới ngoài rìa thành mà đã đủ khiến hắn rung động. Đúng là rất đáng mong đợi.
Thiên Tinh thành, ta đến rồi đây!