Sau một khắc, dưới ánh mắt bất đắc dĩ của nữ quản lý, cửa ngoài đại sảnh bị mở ra, một người đàn ông có ngoại hình mập mạp dẫn đầu, mang theo mấy vị quan viên đi tới.
Vị trung niên mập mạp nhìn thoáng qua Hầu Tiêu Trần, tươi cười nói: "Tiểu Hầu cũng ở đây à, vừa khéo, vậy thì chúng ta cùng ăn chung đi, không cần ngươi chuyển địa điểm đâu."
Lý Hạo nhìn một lượt những người vừa xuất hiện, trong lòng thở hắt ra một hơi.
Đều là cường giả.
Không tính nữ quản lý thì còn có thêm 6 người khác, ngoại trừ vị mập mạp này thì năm người còn lại già trẻ đều có, mấu chốt ở chỗ không có vị nào thấp hơn cảnh giới Húc Quang.
Vả lại trong số đó còn có hai vị đã tiến vào thời kỳ thuế biến.
Ba vị kia thì cũng đều không phải người mới bước vào cấp bậc Húc Quang.
Vị trung niên mập mạp thì Lý Hạo không nhìn ra được, hẳn là võ sư, có điều thực lực tuyệt đối sẽ không quá yếu.
"Lưu cục trưởng!" Hầu Tiêu Trần đứng dậy, tươi cười chào hỏi: "Không biết cục trưởng muốn tới dùng bữa tối nay, sớm biết cục trưởng sẽ đến thì ta đã không tới rồi."
Nói xong, ông nhìn qua chỗ nữ quản lý, "Lưu cục trưởng đến rồi mà sao ngươi không nói với ta một tiếng? Sớm thông báo thì đã không vào đây, tránh cho Lưu cục trưởng lại nghĩ là ta chiếm gian phòng của ngài ấy."
Mập mạp cười ha hả nói: "Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là một chỗ ăn cơm mà thôi!"
Dứt lời, y lại bảo: "Cùng ăn chung một bữa đi, cũng xem như thêm phần náo nhiệt."
Dứt lời, y nhìn về phía Lý Hạo, đoạn hỏi: "Đây chính là Ma Kiếm đại danh đỉnh đỉnh đấy à? Trông rất tuấn tú lịch sự!"
Lưu cục trưởng thuận miệng khen Lý Hạo một câu, mà Lý Hạo cũng cực kỳ "ưu nhã" đứng dậy, bỏ mũ dạ xuống, khẽ thi lễ, "Tuần Dạ Nhân Lý Hạo, gặp qua Lưu cục trưởng!"
"Đừng khách khí, ngồi xuống đi, đều là người trong nhà cả, khách khí làm gì!"
Lưu cục trưởng cười ha hả, mang theo mấy người đi vào.
Hầu Tiêu Trần đã sớm chiếm cứ chủ vị, Lý Hạo và Ngọc tổng quản thì ngồi ngay ngắn ở hai bên, nhưng hiện tại thấy Lưu cục trưởng xuất hiện, bọn họ vẫn không hề có ý định tránh ra.
Lưu cục trưởng cũng không thèm để ý, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó ra hiệu cho những người khác cũng ngồi theo. Xong xuôi mới quay sang nói với nữ quản lý: "Đi, mang hết mấy món ngon ngon lên một lượt, đừng để Hầu bộ trưởng chê cười!"
"Vâng!"
Nữ quản lý không dám nhiều lời, nhanh chóng rời đi, thời điểm ra ngoài, trên thân nàng đã thấm ướt mồ hôi.
Hầu Tiêu Trần cười khẽ, "Đúng là nhờ phúc cục trưởng nên hôm nay bọn ta mới có dịp ăn uống no say."
Lưu cục trưởng liền đáp: "Xem ngươi nói kìa! Nếu Tiểu Hầu nguyện ý chuyển đến Tài Chính Ti, vậy thì mỗi ngày ngươi đều đến đây dùng bữa cũng được, thậm chí đặt người mang về nhà cũng thoải mái!"
Hầu Tiêu Trần bật cười, "Sao có thể!"
"Việc nhỏ ấy mà!"
Dứt lời, y lại nhìn sang Lý Hạo, "Ma Kiếm Lý Hạo. . . Không tệ! Từ Khánh là kẻ mắt cao hơn đầu, chết cũng đáng! Tiểu Lý, có hứng thú đến Tài Chính Ti không? Chức vụ phó cục trưởng thì hơi khó, nhưng bên dưới còn rất nhiều ghế trống, chỉ cần ngươi đến thì ta sẽ giao cho ngươi vị trí gần nhất với chức phó cục trưởng, bảo đảm không kém so với Tiểu Hầu!”
Lý Hạo tươi cười: "Thật à? Ta nghe nói Tứ Hải thương đoàn là cơ cấu trực thuộc Tài Chính Ti. Ta muốn đảm nhiệm chức thủ lĩnh của Tứ Hải thương đoàn thì có được không?”
"Tứ Hải thương đoàn sao?" Lưu cục trưởng nhìn về phía người trung niên da ngăm đen bên cạnh, đoạn hỏi: "Tiểu Ngô, có hứng thú nhường ghế không?"
Lý Hạo kinh ngạc, "Vị này là người đứng đầu Tứ Hải thương đoàn à? Thất kính, thất kính!"
Trung niên da ngăm đen nhìn thoáng qua Lý Hạo, ánh mắt hơi có vẻ lạnh lùng, nhưng rất nhanh hắn ta đã khôi phục vẻ bình tĩnh, "Kẻ hèn này là Ngô Dũng, nay mới may mắn được nhìn thấy diện mạo của Ma Kiếm, là ta thất kính!"
Dứt lời, hắn ta lại mỉm cười nói tiếp: "Nếu Ma Kiếm có hứng thú với vị trí này thì ta đương nhiên phải thối vị nhường chức. Cục trưởng không cần bận tâm đến suy nghĩ của ta, nếu có thể mời nhân tài kiệt xuất như Ma Kiếm đến Tài Chính Ti thì Ngô Dũng vui còn không kịp nữa là!"
Lý Hạo hào hứng, "Thật ư?"
". . ."
Bầu không khí yên tĩnh trong nháy mắt!
Lý Hạo lại tỏ vẻ mừng rỡ như điên, "Thế thì ta qua đó làm nhé? Ta nghe nói Tứ Hải thương đoàn chính là phú khả địch quốc! Không chỉ như vậy, nơi mà cờ xí của thương đoàn đến thì hải tặc cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc. Ta đã đắc tội với rất nhiều hải tặc Bắc hải. Hải tặc Đông hải cũng muốn giết ta. Nếu ta có thể nắm giữ Tứ Hải thương đoàn thì không cần phải bận tâm đến bọn chúng nữa."
Lý Hạo càng nói lại càng kích động, "Nếu Lưu cục trưởng đồng ý thì có thể ký lệnh bổ nhiệm tối nay, ngày mai ta sẽ đi nhậm chức luôn!"
". . ."
Lưu cục trưởng vẫn nở nụ cười như cũ, chỉ là nụ cười của y có vẻ hơi gượng gạo.
Thân là người trong quan trường, lời khách sáo là câu cửa miệng của mỗi người như bọn họ, ai mà chẳng hiểu như vậy, thế nên đây là lần đầu tiên y thấy có người xem lời khách sáo xã giao thành sự thật, hơn nữa còn là kích động đến độ không chờ đợi nổi.
Có vẻ Lý Hạo thật sự muốn chức vụ đó!
Ngươi dám cho thì hắn dám nhận, hôm nay mà nghị định bổ nhiệm đưa xuống, 90% sáng mai gia hỏa này sẽ đi nhậm chức ở Tứ Hải thương đoàn.
Thời khắc này, Lưu cục trưởng bỗng cảm thấy… Lão giang hồ gặp phải mãng phu manh động, quả thực là không cách nào câu thông.
Lưu cục trưởng giả lả cười, "Ta thì chỉ sợ Tuần Kiểm Ti không chịu thả người! Tính tình vị cục trưởng nhà các ngươi quật cường không nói nổi. . ."
Lý Hạo hoan hỉ đến độ thiếu điều nhảy cẫng, "Không sao đâu, chỉ cần cục trưởng ra lệnh một tiếng thì ta sẵn sàng bỏ luôn chức vụ Tuần Phủ, trực tiếp đến Tài Chính Ti nhận nhiệm vụ! Ta không nghĩ Tuần Kiểm Ti sẽ không đáp ứng, chắn mất con đường phát triển sự nghiệp của người ta thì so ra còn ác độc hơn cả giết cha giết mẹ của đối phương."
Lưu cục trưởng cười lớn, "Không tới mức nghiêm trọng vậy đâu. Ta thật sự rất mong ngươi đến chỗ bọn ta, nhưng vì việc này mà khiến ngươi và con lừa bướng bỉnh kia nổi lên xung đột thì không thỏa đáng lắm. Như này đi, trước tiên để ta bàn bạc với cục trưởng của các ngươi một phen, chỉ cần hắn đáp ứng thì ngươi có thể tùy thời tới tìm ta!"
Lời này xem như đã cho mỗi người một bậc thang.