Nói đến đây, y bỗng bật cười, đoạn bảo: "Được rồi, tọa sơn quan hổ đấu thôi!"
Phía dưới, có cường giả lên tiếng: "Cục trưởng, nếu chuyện này liên lụy đến chúng ta thì sao?"
Cục trưởng tươi cười, "Sao có thể? Nếu thất bại thì hai người bọn họ tự gánh lấy trách nhiệm. Nếu thành công thì đúng là một chuyện tốt, có thể khiến nhà họ Lưu lao đao, nhịn không được mà phải tự mình động thủ thì chúng ta sẽ ra tay, không nói tới việc đánh rụng cả Lưu gia, nhưng tối thiểu cũng phải suy yếu ba phần thực lực của bọn chúng, ăn hết một nửa Tài Chính Ti!"
Cục trưởng cười ha hả, "Không sai, đích thực là chuyện tốt! Thất bại thì không cần chúng ta phụ trách, thành công thì chúng ta lại có cơ hội kiếm một chén canh. Đây mà còn không tính là chuyện tốt thì cái gì mới phải?"
"Ngân Nguyệt võ sư nguyện ý làm thanh đao của ta, ta cũng không để ý!"
Hiển nhiên y đã xem thấu rất nhiều thứ.
Thế nhưng chính như Hầu Tiêu Trần đã nói, nếu lợi ích đủ lớn thì dù là Ngân Nguyệt võ sư cũng chẳng sao, y có thể bảo đảm cho bọn họ.
Điều kiện tiên quyết là phải đem đến lợi ích chứ không phải chỉ mang tới phiền phức, bằng không bất luận hợp tác gì cũng đều khó mà lâu dài.
Lúc này lại có người lên tiếng: "Tuần Dạ Nhân bổ nhiệm Lý Hạo lên làm Thiên Tinh phó đô đốc nhanh như vậy, xem ra Diêu bộ trưởng của chúng ta nghỉ ngơi lâu quá, cuối cùng cũng muốn hành động rồi à?"
"Ha ha ha, khó mà nói!"
"Hoàng Long đâu?"
Có người bảo: "Liệu Hoàng Long có định nhúng tay vào chuyện này hay không? Cho dù không có thì y cũng không tới nỗi sẽ trơ mắt ra mà nhìn Hầu Tiêu Trần thành công chứ? Một khi Hầu Tiêu Trần thành công, chỉ e Hoàng Long sẽ đứng ngồi không yên!"
Hiển nhiên, những người này đều tựa như gương sáng, nhìn thấu hết thảy.
Cục trưởng Tuần Kiểm Ti thản nhiên nói: "Cứ mặc cho bọn họ tranh đấu đi! Thân là Ngân Nguyệt võ sư mà chỉ một tên Hoàng Long cũng đấu không thắng, cũng bắt không được Thiên Tinh Đấu La tràng, vậy thì đám võ sư Ngân Nguyệt này cũng quá phế, không khác nào tự tìm phiền phức, chúng ta không cần để ý tới."
"Cục trưởng, rốt cuộc kết quả cuối cùng mà Hầu Tiêu Trần mong muốn là gì?"
Có người lên tiếng thắc mắc. Hầu Tiêu Trần ngoại trừ muốn đứng vững gót chân, khai hỏa thanh danh đối ngoại ra, lẽ nào ông ta còn có mục đích nào khác?
Nếu chỉ đơn giản vì đứng vững gót chân mà lựa chọn khai chiến với một cơ quan như vậy thì quá mức mạo hiểm, cũng quá không đáng giá.
"Kết quả cuối cùng ư?"
Cục trưởng ý vị thâm trường nói: "Cần gì kết quả cuối cùng? Chỉ cần khiến Cửu Ti phải nội đấu, làm cho tất cả mọi người biết rằng đám võ sư tới từ Ngân Nguyệt như hắn đều là kẻ không dễ chọc, để mọi người thấy được sự cường đại và đấu ý dũng mãnh của Ngân Nguyệt, như vậy chẳng phải đã đủ rồi sao? Đâu phải lúc nào cũng cần một kết quả cụ thể mới được?"
Dứt lời, y liền đứng lên, "Được rồi, chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy thì không cần phiền tới ta. Về phần Lý Hạo thì xem như là một thành viên của Tuần Dạ Nhân, dù sao hắn cũng đã đến Thiên Tinh thành rồi, nếu hắn không sợ bị kẻ địch ám sát thì cứ để tùy hắn thôi."
"Đã rõ."
Đám người nhao nhao lên tiếng, không bao lâu sau, mọi người trong phòng họp cũng nhanh chóng giải tán.
. . .
Cùng một thời gian.
Cuộc họp tương tự cũng được diễn ra tại nhiều nơi khác.
Tài Chính Ti.
Bấy giờ, vị Lưu cục trưởng béo lùn chắc nịch vẫn giữ nguyên nét mặt tươi cười, y vừa uống trà vừa suy ngẫm, "Ai mà chẳng muốn chọn quả hồng mềm để bóp, xem ra Hầu Tiêu Trần cảm thấy Tài Chính Ti chúng ta là mập nhất, mềm nhất! Lý Hạo cũng cảm thấy có thể bắt chúng ta ra làm bàn đạp, sau khi mượn chúng ta để uy hiếp bốn phương, giúp hắn đứng vững gót chân thì có thể dẫn các phương thế lực khác tới cùng làm thịt chúng ta."
Phía dưới, có người ngột ngạt cất tiếng: "Cục trưởng, vậy chúng ta phải ứng đối ra sao?"
"Dĩ nhiên nhượng bộ là không được."
Lưu cục trưởng cười híp mắt nói: "Lúc này tuyệt đối không thể lùi bước. Hôm nay mà ta nhường Hầu Tiêu Trần một bước thì ngay ngày mai, Tứ Hải thương đoàn cũng sẽ bị bức ép, về sau, tiền thuế từ các tỉnh nộp lên cũng không còn, thêm một thời gian nữa, đến tính mạng của chúng ta cũng biến mất."
Đến tình trạng này của bọn họ, không tiến thì ắt phải lùi.
Cho nên một bước cũng không thể nhượng bộ!
Một khi thối lui một bước, các thế lực khác sẽ như cá mập ngửi được mùi máu tanh, trong nháy mắt nuốt chửng lấy bọn họ!
Vị nữ cường giả xinh đẹp đã từng theo Lưu cục trưởng xuất hiện tại Cửu Long các, lúc này nàng lên tiếng: "Nhìn ý tứ của Hầu Tiêu Trần thì hẳn là hắn muốn lấy Lý Hạo làm thanh đao để xé mở lỗ hổng cục diện hiện nay, vậy thì chỉ cần chúng ta giết Lý Hạo là được! Lý Hạo vừa tiêu diệt một nhánh Từ gia, thanh danh đại chấn, nay giết được hắn thì chẳng những có thể cướp lấy hai kiện thần binh và một lượng lớn tài phú, mà còn chiếm lấy danh tiếng cực lớn của Lý Hạo hiện tại."
Phương pháp phá vỡ cục diện rất đơn giản, trực tiếp giết chết Lý Hạo, thậm chí là lấy mạng Hầu Tiêu Trần, vậy liền xong việc.
Hoặc là chỉ cần đánh tan bọn hắn, để cho các thế lực khác nhìn thấy đối phương yếu ớt như thế nào, đến lúc đó tự động sẽ có vô số người nhào tới thôn phệ bọn hắn.
Kết quả của song phương đều giống nhau.
Trong cuộc chiến này, hễ ai lộ ra dáng vẻ yếu ớt thì nhất định sẽ bị vô số mãnh hổ từ khắp tứ phương xông đến cắn một ngụm.
Về phần vì sao Hầu Tiêu Trần lại nhắm trúng mình, muốn lấy Tài Chính Ti xem như đá mài dao… Lưu cục trưởng cảm thấy, đại khái là bởi vì chính mình quá dễ nói chuyện.
Lưu cục trưởng nhìn nữ cường giả bên dưới, cười hỏi: "Ngươi có nắm chắc việc xử lý Lý Hạo không?"
"Có!" Nữ nhân bình tĩnh đáp: "Ta đã tiến vào thời kỳ thuế biến, có thể chạy thoát khỏi tay Từ Khánh dưới tình trạng hắn chưa gỡ bỏ lớp niêm phong, thực lực hắn không yếu, sức chiến đấu rất cường đại, tối thiểu cũng tới cấp bậc hậu kỳ đến đỉnh phong, có Truy Phong Ngoa duy trì tốc độ nên gần như đã đạt tới cảnh giới thuế biến kỳ."
"Thế nhưng… Dù là vậy thì ta vẫn có nắm chắc bắt được Lý Hạo."
Lưu cục trưởng trầm ngâm hồi lâu, sau đó mở miệng: "Không đủ. . ."