Không đủ!
Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến mọi người ngưng trọng hẳn lên. Rõ ràng là Lưu cục trưởng cảm thấy, để đối phó với Lý Hạo thì một vị cường giả Thuế biến kỳ là chưa đủ.
Lý Hạo quả thật rất bưu hãn, đã từng trốn thoát khỏi sự truy sát của rất nhiều vị Thuế biến kỳ khác lúc còn ở phương Đông.
Nữ tử xinh đẹp gật đầu, "Ta hiểu ý của cục trưởng rồi, nhưng nếu hắn muốn chạy trốn thì chỉ cần hắn ra khỏi Thiên Tinh thành, Lý Hạo chắc chắn sẽ chết. Ở ngoài thành có vô số ác lang vây quanh! Lý Hạo tuyệt đối không thể tùy tiện rời khỏi đây!"
Ở bên trong Thiên Tinh thành, tối thiểu mọi người vẫn phải duy trì quy củ mặt ngoài.
Vụng trộm ra tay thì thôi, nhưng ngoài sáng thì chắc chắn sẽ không có nhân viên quan phương nào ra tay với hắn.
Nhưng một khi ra khỏi thành rồi thì xem như không còn pháp luật gì đáng nói nữa.
Một khối thịt mỡ lớn như thế, ai mà chẳng muốn ăn một ngụm.
"Cho nên nếu hắn vẫn ôm lòng đánh không được liền đào thoát như lúc trước là chuyện không khả thi. Đây là điều thứ nhất, thứ hai, hắn là phó đô đốc của Tuần Dạ Nhân, một khi giao thủ trong thành mà lại phá hủy kiến trúc, hoặc là giết lầm bá tánh bình dân. . . Cục trưởng, ta nghĩ chúng ta có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ yêu cầu Tuần Dạ Nhân cho Vương triều và cho chúng ta một lời công đạo!"
"Bốp bốp bốp!"
Lưu cục trưởng vỗ tay, cười lớn, "Nói hay lắm! Công kích thẳng vào chỗ hiểm! Đúng, đối với sự kiện giành lại Thiên Tinh Đấu La tràng, kỳ thật phiền toái lớn nhất của Lý Hạo không phải là chúng ta, mà là hắn không thể ra khỏi thành, cũng không thể đã ngộ dân chúng. Những điều này đều sẽ hạn chế hành động của hắn!"
"Hầu Tiêu Trần muốn dùng Lý Hạo để uy hiếp chúng ta, nhưng hắn sai rồi, bản thân Lý Hạo mới là kẻ gặp phải giới hạn nhiều nhất."
Lý Hạo mạnh thì có mạnh, nhưng hắn phải đối diện với quá nhiều phiền phức.
Vướng tay vướng chân sẽ là yếu điểm khiến Lý Hạo khó mà phát huy ra hết thảy sức chiến đấu của mình.
"Có điều chúng ta cũng không được chủ quan!"
Lưu cục trưởng truyền âm cho nữ nhân: "Hạ sát lệnh cho Phi Thiên, ngoài ra còn có thể liên hệ thêm với Hồng Nguyệt và Diêm La."
Y dặn dò nữ nhân một lượt, trong lòng nàng ta đã có điểm nắm chắc.
"Được rồi, cứ như vậy đi, giải tán!"
Đợi mọi người đi hết, Lưu cục trưởng trầm ngâm chốc lát, cuối cùng y đứng dậy, đi về phía gian mật thất bên trong Tài Chính Ti.
"Phụ thân."
Lưu cục trưởng không trực tiếp vào trong mà là đứng chờ ở bên ngoài.
Hồi lâu sau, bên trong mới truyền ra thanh âm: "Cảm thấy làm vậy là không an toàn, không đủ để giết Lý Hạo?"
"Vâng!" Lưu cục trưởng cũng không che giấu, "Loại người như Lý Hạo thật sự không dễ giết! Trên tay hắn có đến hai kiện thần binh, vả lại thời khắc mấu chốt thì Hầu Tiêu Trần cũng sẽ ra tay. Thực lực người này không yếu, dù là ta cũng không dám nói chắc thắng."
Dứt lời, y lại bổ sung thêm: "Thật ra nếu phải vứt bỏ Thiên Tinh Đấu La tràng cũng chẳng sao. Khiêm tốn một chút, tài phú thu về bớt đi một chút cũng không phải là chuyện lớn. Có điều trong giai đoạn hiện tại, chúng ta mà lộ ra tư thái nhượng bộ lui binh thì thứ tổn thất không chỉ là một Thiên Tinh Đấu La tràng. Phụ thân hiểu mà."
"Aizz…"
Trong mật thất vang lên âm thanh già nua, người nọ thở dài bảo: "Đến cùng vẫn khó thoát nổi vòng xoáy danh lợi này!"
Lưu cục trưởng không đáp, đúng vậy, ai có thể tránh xa khỏi vòng xoáy danh lợi?
Suy cho cùng thì bọn họ đều là tục nhân cả!
Vị cục trưởng đời đầu vốn cũng là người có khát vọng rất lớn, nhưng hôm nay thì thế nào?
Chẳng phải cũng đã biến thành ác long trong mắt người đời rồi sao?
Địa vị biến hóa, thời đại biến hóa, cộng thêm đủ các loại nhân tố khác, cuối cùng đã khiến Cửu Ti mất đi lý tưởng ban đầu, trở nên biến chất.
Trong một số thời khắc, quả thật bọn họ đều rất bất đắc dĩ.
Trong mật thất, thanh âm già nua lại vang lên: "Ngươi tìm ta là muốn ta làm gì?"
Lưu cục trưởng suy tư một phen rồi nói: "Muốn đối phó với Lý Hạo thì chỉ có thể trực tiếp thuấn sát! Ta muốn mượn ngài một phần Thần Thông phù!"
Thần Thông phù!
Lời này vừa nói ra, trong mật thất, một cỗ uy áp nhàn nhạt thâm nhập tới, "Ngươi có biết Thần Thông của ta còn chưa triệt để vững chắc, nếu bóc tách nó ra để chế tạo Thần Thông phù thì phải chịu tổn hại rất lớn, thậm chí là vượt qua mức mà ngươi tưởng tượng?"
Lưu cục trưởng nghiêm giọng đáp: "Giết Lý Hạo xong thì chúng ta sẽ có được hai kiện thần binh, đủ để đền bù tổn thất của phụ thân. Huống hồ cũng chính vì tổn thất quá lớn nên bọn họ sẽ không dám tin chuyện ta đến tìm phụ lần lúc này, để ngài bỏ ra một cái giá cực lớn chỉ vì lấy mạng Lý Hạo!"
"Hầu Tiêu Trần, thậm chí Diêu Tứ, bao gồm cả tên cục trưởng Tuần Kiểm Ti sẽ chỉ ở một bên yên lặng quan sát ta. Một khi ta ra tay thì đó sẽ là cơ hội của bọn chúng. Cho nên ta sẽ không xuất thủ. Bọn chúng sẽ không nghĩ đến việc phụ thân sẽ nhúng tay vào việc này.”
Nghe vậy, lão nhân trong mật thất bật cười, "Có chút đạo lý, sư tử vồ thỏ cũng cần dùng toàn lực! Quả thật không thể coi thường loại người như Lý Hạo. Có điều dùng Thần Thông phù chưa hẳn đã có thể giết được hắn! Theo ta được biết thì lúc trước hắn từng dùng đến Bản Nguyên phù, ai biết hắn có còn cái nào khác hay không. Nếu có thì thứ kia thừa sức triệt tiêu lực công kích của Thần Thông phù trong tay ta."
Lưu cục trưởng ngưng trọng, Lý Hạo có còn cái nào không?
Hẳn là không!
Nếu có thì vì sao lúc bị Từ Khánh truy sát đến tình trạng kia, hắn lại không lôi ra dùng?
Nhưng lỡ đâu vạn nhất Lý Hạo còn giữ thứ này làm bùa bảo mệnh thì… đúng là khó chơi!
“Ý của phụ thân là?"
"Tất nhiên ngươi đã hạ quyết tâm thì phải diệt cỏ tận gốc, hành động quả quyết một chút. Chi bằng bỏ ra cái giá càng lớn hơn, xem như cầu một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã!"
Lão nhân nhỏ giọng chỉ điểm cho nhi tử: "Ngươi biết rõ Từ gia đã gặp tổn thất nặng nề như thế nào, Lưu gia chúng ta há có thể tái phạm sai lầm như vậy?"
"Một tấm Thần Thông phù chưa chắc đã đủ lấy mạng Lý Hạo. Thần Thông phù là vật chết, người mới là vật sống!"