Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1069 - Chương 1069 - Mời Khách

Chương 1069 - Mời Khách
Chương 1069 - Mời Khách

Lưu cục trưởng yên lặng lắng nghe, lão nhân tiếp tục nói: "Đã quyết định liều đánh một canh bạc, vậy thì xuống tay mạnh mẽ một phen. Trong khố phòng của Lưu gia còn cất giữ 12 mai năng nguyên bom cỡ nhỏ, không nên giữ lại làm gì."

Lưu cục trưởng âm thầm kinh hãi, cái gọi là năng nguyên bom chính là thứ mà ngày đó Phiền Xương dùng, chỉ một mai thôi đã đủ khiến Hồng Nhất Đường đã cởi bỏ niêm phong cũng phải lập tức lui tránh.

Lưu gia giàu nứt đố đổ vách, bây giờ vẫn còn tồn kho những 12 mai năng nguyên bom.

Mà mỗi một mai đều có thể tạo thành uy hiếp cực lớn đối với cường giả Thuế biến kỳ. Thậm chí không cẩn thận thì còn có thể bị tạc chết. Thứ này không đạt được phạm vi bao trùm lớn như Diệt Thành đạn, nhưng trong phạm vi công kích nhỏ thì uy lực còn vượt qua cả thứ trên.

Kích nổ trọn vẹn 12 mai, bảo đảm đến cường giả vượt qua Thuế biến kỳ cũng có thể bị nổ chết!

Thần Thông cảnh cũng không dám nói mình chắc chắn sẽ sống sót dưới uy lực nổ tung của thứ này.

"Một tấm Thần Thông phù, 12 mai năng nguyên bom, lại để cho hai vị Thuế biến kỳ là Ngô Dũng và Lưu Sa, cùng với cường giả của Phi Thiên ra tay. . ."

Lưu cục trưởng điểm lại một lượt, chần chờ hỏi: "Phụ thân, vây công như thế thì có lẽ Lý Hạo sẽ không còn đường chạy trốn đâu, đúng không?"

Canh bạc này hoàn toàn không bình thường, vận khí tốt thì có khi giết được cả một tên Thần Thông cũng không chừng, nhưng phụ thân nói rất đúng, nếu đã quyết định ra tay thì phải hạ tiền đặt cược thật lớn, chỉ cần thắng thì hết thảy tổn thất đều sẽ được đền bù.

"Ta không biết."

Lão nhân có vẻ hơi mệt mỏi, "Hết thảy đều có khả năng, nhưng đã quyết định làm thì không nên hối hận. Hối hận chỉ tổ khiến ngươi càng thêm do dự, phân vân. Mặc kệ đúng hay sai, mặc kệ thành công hay thất bại, ngươi cứ cố gắng làm hết sức mình, nếu tới lúc đó mà chúng ta vẫn thua thì xem như số mệnh Lý Hạo còn chưa đến tuyệt lộ!"

Lấy tư thái đối địch Thần Thông để đi giết Lý Hạo, như vậy rồi mà vẫn thất bại thì còn có thể làm gì hơn?

"Ta đã rõ, đa tạ phụ thân dạy bảo!"

"Không cần khách sáo, ngày mai ngươi có thể tới lấy Thần Thông phù."

"Vâng!"

Lưu cục trưởng không nói gì thêm nữa, vái chào một cái rồi quay người rời đi.

Mà trong mật thất sau lưng y, một vị lão nhân dáng vẻ khô gầy khẽ lắc đầu, thở dài một hơi.

Lý Hạo. . . Chưa hẳn đã dễ giết.

Thân là truyền thừa huyết mạch của bát đại gia tộc, chắc chắn hắn đã phải trải qua đủ loại nguy cơ, vậy mà đến bây giờ vẫn còn sống sót nhảy nhót tưng bừng, rõ ràng Lý Hạo là kẻ không dễ giết chút nào.

Nhưng hiện giờ bọn họ chỉ có thể lựa chọn hành động như vậy.

. . .

Các phương đều đang âm thầm trù tính.

Bên trong Cửu Long các, đám người Hầu Tiêu Trần ăn uống no đủ xong cũng chuẩn bị quay về.

Lúc đi ra khỏi phòng, vừa lúc các phòng khác cũng có người đang mở cửa rời đi, về phần là vừa khéo hay là có dự tính gì khác thì không ai biết được.

Hầu Tiêu Trần mỉm cười, hơi cung kính khom người với đám đông nọ, "Gặp qua chư vị cục trưởng!"

Rất nhiều người đi ra từ các căn phòng nhỏ ở trên tầng 9 này.

Có người thì khẽ gật đầu đáp lễ, chỉ cười cười chứ không nói lời nào.

Có người thì hoàn toàn không để ý, chỉ lướt mắt quan sát mấy người Lý Hạo một chút rồi nhanh chóng rời đi trước.

Cũng có người thoải mái tươi cười, ý vị thâm trường nói: "Cố lên! An ninh trật tự của Thiên Tinh thành phải dựa vào các ngươi rồi, làm rất tốt!"

". . ."

Mấy vị cục trưởng mạnh ai nấy đi.

Mà Lý Hạo cũng nhất nhất đảo qua, nhớ kỹ những người này.

Hầu Tiêu Trần bình tĩnh giới thiệu, "Bốn vị cục trưởng, lần lượt là Nội Vụ Ti, Khảo Công Ti, Hình Pháp Ti, Lễ Ngoại Ti."

Lý Hạo nghe vậy thì tỏ vẻ đã hiểu, cười hỏi: "Đây có thể xem như bốn cơ quan yếu nhất phải không?"

Bởi vì Quân Pháp Ti, Tuần Kiểm Ti và Hành Chính Ti vẫn luôn tranh nhau vị trí lão đại.

Tài Chính Ti và Thương Vụ Ti thì nổi tiếng là cơ quan lắm tiền.

Tài Chính Ti có tiền là bởi vì việc thu thuế từ các hành tỉnh đều do bọn họ phụ trách, hơn nữa dưới trướng Tài Chính Ti còn có thương đoàn riêng.

Còn Thương Vụ Ti thì lại sở hữu không ít những tập đoàn cực lớn, ngoài ra các công ty vừa và nhỏ mà muốn thành lập thì đều phải thông qua Thương Vụ Ti cấp phép mới được.

Cho nên giữa hai cơ quan này, rốt cuộc là ai có tiền hơn ai cũng không dễ khẳng định.

Đầu năm nay, kẻ có nhiều tiền cũng đại biểu kẻ đó có thực lực.

Hầu Tiêu Trần trêu chọc, "Đừng nói năng linh tinh, dù yếu hơn nữa thì người ta muốn đánh ngươi cũng dễ như trở tay đánh hài tử!"

"Ta vốn chính là hài tử mà."

Lý Hạo cười ha hả: "Ta mới được bao nhiêu tuổi đâu, trong khi bọn họ thì đã một bó tuổi."

"Ngươi ấy!" Hầu Tiêu Trần lắc đầu, "Thôi, đi về thôi, đi ra nhìn một cái cho quen mặt là được rồi."

Lý Hạo gật gật đầu, đúng là cần phải trở về, còn chuyện bây giờ về đâu thì ai mà biết được, trước cứ đi theo Hầu Tiêu Trần lăn lộn cái đã.

Hắn quay sang hỏi nữ quản lý: "Ta dặn đóng gói một giọt sinh mệnh chi tuyền mang về, đã chuẩn bị xong chưa?"

Nữ quản lý phá lệ khó chịu, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ!

Nàng đành phải nói rõ ra: "Thứ này cần ngài thanh toán 100,000 Thần Năng Thạch."

"Không phải Lưu cục trưởng đã nói là mời khách rồi sao?"

"Cái kia. . . Lúc Lưu cục trưởng ra ngoài có nói. . ."

Lý Hạo sửng sốt nhìn nàng ta, nhịn không được mắng một câu: "Tên mập mạp ấy đổi ý rồi hả? Thân là một trong mấy vị cục trưởng của Cửu Ti, vậy mà đến mời khách ăn một bữa cơm hắn cũng đổi ý rồi?"

Ông trời ơi..

Đã nói rõ là mời khách ăn cơm rồi lại còn đổi ý, trên đời này vẫn còn loại người như vậy sao?

Nữ quản lý thấp giọng đáp: “Tiền ăn cơm thì Lưu cục trưởng cho nợ lại là được, nhưng sinh mệnh chi tuyền thì vốn không thuộc về chi phí dùng bữa."

Nàng không thể làm gì khác hơn là phải nói thẳng nguyên cớ. Bởi vì đến nàng cũng cảm thấy đúng là sống lâu thì chuyện lạ gì cũng thấy được. Lý Hạo không ngại mất mặt đòi hỏi, mà Lưu cục trưởng cũng thật sự không ngại mất mặt đổi ý.

Lý Hạo có chút buồn bực, phàn nàn với Hầu Tiêu Trần: "Vị cục trưởng này quả nhiên có ý tứ!"

Hắn chưa từng nghĩ tới đại nhân vật như y mà lại không chút xấu hổ lật lọng.

Hầu Tiêu Trần chỉ mỉm cười chứ không đáp.

Ngọc tổng quản lại cười thành tiếng, cả đêm nay nàng gần như chẳng nói tiếng nào, bây giờ cũng nhịn không được mà phải mở miệng: "Người ta có ngốc đâu, cho ngươi một giọt sinh mệnh chi tuyền xong để ngươi đi xét nhà y à?"

". . ."

Lật lọng không cần mặt mũi mới là quyết định chính xác, nếu chỉ vì chút sĩ diện hão thì xem như Lưu cục trưởng cũng quá ngu.

Bình Luận (0)
Comment