Lý Hạo tiếc nuối vô cùng, "Được rồi! Uổng cho ta trước đó còn hết sức chờ mong, nghĩ phải thay y tiết kiệm một chút, chỉ lấy một giọt thôi. Ai ngờ đến một giọt mà người ta cũng không muốn cho!"
Dứt lời, hắn lại quay sang hỏi nữ quản lý: "Vậy tối nay bọn ta đã tiêu phí hết bao nhiêu?"
"8000 viên Thần Năng Thạch!"
"Đây có được coi là khách hàng lớn không?"
". . . Có!"
Nữ quản lý không biết hắn muốn làm gì, thế nên không khỏi hết sức phân vân, có điều vẫn thành thật đáp.
"Thế thì đưa ta một vật làm kỷ niệm đi!"
"Cái gì?"
Nữ quản lý mờ mịt, vật kỷ niệm gì chứ?
Ở đâu ra có chính sách phải đưa vật kỷ niệm cho ngươi?
"Cửu Long các nhà các ngươi có bộ dụng cụ ăn uống nhìn rất đẹp, ta mới đến đây, thời gian tới có lẽ phải dọn đến nhà mới, vừa khéo thiếu thứ này. Ta lại không phải loại người tùy tiện lấy đồ của người khác, nên ngươi tự chuẩn bị một bộ dụng cụ đầy đủ cho ta đi, ta mang về!"
Nữ quản lý ngây ngẩn cả người, vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng đành phải nhận mệnh, "Vâng, Lý đô đốc chờ một lát. Bây giờ ta đi chuẩn bị cho ngài."
Đầu óc nàng sắp hỏng mất, thật sự còn có loại người mặt dày đến thế cơ à?
Đợi nàng đi rồi, Hầu Tiêu Trần mới phá lên cười mãi không thôi, Ngọc tổng quản đau đầu hỏi: "Ngươi có thể bớt làm mấy chuyện mất mặt đi có được không?"
"Mất mặt?"
Lý Hạo ngoài ý muốn, "Ta không trộm cũng không cưỡng đoạt! Ta là khách hàng lớn, bảo nhà hàng đưa chút vật kỷ niệm không phải là chuyện rất bình thường sao? Ngọc tổng quản, lời này ta không thích nghe. Với lại lẽ nào ngươi không biết, nếu cầm những vật này ra ngoài bán thì có thể đổi được rất nhiều lương thực, đủ để nuôi sống vô số người. Các ngươi quen với cuộc sống cao cao tại thượng rồi, nào biết được nỗi khổ của bá tánh bình dân!"
Hầu Tiêu Trần khẽ giật mình, Ngọc tổng quản cũng sững người.
Đổi đồ vật lấy lương thực ăn uống?
Ngươi nghiêm túc à?
Thấy hai người bọn họ nhìn mình, Lý Hạo bỗng cười rộ lên, nụ cười có chút tiện hề hề: "Chỉ đùa một chút thôi, đứng trên điểm cao đạo đức để công kích các ngài xíu ấy mà, đúng là dễ chịu!"
Ngọc tổng quản bật cười.
Hầu Tiêu Trần thì liếc mắt nhìn chằm chằm Lý Hạo, không lên tiếng.
Lý Hạo đang cười cười cũng bỗng nhiên dừng lại, bầu không khí cứ thế trở nên yên tĩnh.
Ngọc tổng quản cảm thấy hơi nghi ngờ, thậm chí có phần không hiểu được suy nghĩ của Lý Hạo.
Rốt cuộc ngươi có ý gì?
Mà Lý Hạo lúc này lại đang nghĩ, không sai, Ngọc tổng quản thật sự không hiểu được.
Mặc dù nàng ta xuất đạo là vì báo thù, đã từng trải qua không ít khó khăn để giết rất nhiều người, nhưng nàng ta lại không tính là nghèo khó, cũng chẳng phải dân chúng bình thường. Nàng vừa xuất đạo thì đã là võ sư, càng rèn luyện lại càng mạnh, trở thành cường giả chân chính, về sau một đường thuận lợi tiến lên, cuối cùng gia nhập Tuần Dạ Nhân.
Cho nên những người như Ngọc tổng quản thật sự không giống Lý Hạo.
Có lẽ bọn họ chưa từng nghĩ tới, một bộ y phục cũng cần phải bỏ tiền ra mua, mà không phải là có sẵn.
Bọn họ cũng không biết, ăn một bữa sáng cần tốn bao nhiêu tiền, muốn phụ trách bữa ăn hàng ngày của chính mình thì cần làm ra bao nhiêu tiền mỗi tháng… Bởi vì bọn họ chẳng có bất kỳ tiếp xúc gì với những chuyện củi gạo dầu muối, nhưng Lý Hạo thì có.
Hắn biết rõ kiếm được 1000 tinh tệ mỗi tháng thì sinh hoạt sẽ không tệ lắm.
Hắn biết rõ kiếm được 2000 tinh tệ mỗi tháng thì có thể giúp một nhà ba người vượt qua sinh hoạt thường thường bậc trung, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là sinh sống tại Ngân thành, chứ nếu là nơi đắt đỏ như Thiên Tinh thành thì bảo đảm không đủ.
Về phần mặt mũi, đáng tiền sao?
Lý Hạo thầm nghĩ.
Đương nhiên, trước năm 18 tuổi thì hắn cũng không biết gì, nhưng từ sau biến cố năm 18 tuổi thì hắn bị ép phải trưởng thành nhanh chóng chỉ sau một đêm.
Trong lòng của hắn âm thầm đắc ý, thì ra các ngươi cũng không phải người toàn năng, có một số việc còn chẳng thông hiểu bằng ta.
Chờ nữ quản lý đưa bộ dụng cụ ăn uống đến, Lý Hạo còn kiểm tra một chút, xác định đây đều là do Thần Năng Thạch chế tạo thì lúc này mới hài lòng thu thập quà tặng vào nhẫn trữ vật.
Hiện giờ nữ quản lý chỉ ước gì tiễn được người đi. Mấy vị này, mà nhất là Lý Hạo, khiến nàng thấy rất khó chịu.
Có điều Lý Hạo lại không mấy vội vã, hắn ngẫm nghĩ một chút liền hỏi: "Hỏi thăm một việc, ngươi là người môi giới mà, thế thì để ám sát một trong mấy vị cục trưởng của Cửu Ti cần phải tiêu tốn bao nhiêu tiền?"
". . ."
Im ắng.
Toàn thân nữ quản lý đều đổ mồ hôi, hồi lâu sau mới cắn răng đáp: "Lý đô đốc nói đùa."
"Ta không đùa đâu." Lý Hạo cười bảo: "Một triệu viên Thần Năng Thạch có được không? Giúp ta ám sát một người."
"Cái kia. . . Chúng ta là nhà hàng, không phải tổ chức siêu năng như Phi Thiên!" Nữ quản lý vội vàng lắc đầu, "Lý đô đốc, ngài thật sự hiểu lầm rồi!"
"Ta nghiêm túc mà."
"Không, ngài hiểu lầm!"
Nữ quản lý một mực khẳng định, giờ phút này, nàng chỉ hận không thể một cước đá bay Lý Hạo!
"Thôi được rồi!" Lý Hạo lắc đầu, xem ra vị này không dám nhận, hoặc là nói, nàng ta cảm thấy bọn hắn không đáng tin cậy, không chịu tiếp nhận mối làm ăn mà hắn đề xuất.
Ba người một chó nhanh chóng đi xuống lầu.
Trong đại sảnh cơ hồ không còn ai.
Cả đoàn di chuyển lên xe, dưới nụ cười giả lả tiễn khách của nữ quản lý, chiếc xe chậm rãi khởi động rồi rời đi.
Thẳng đến khi chiếc xe khuất bóng, nữ quản lý mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên đi tới, truyền âm hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Nữ quản lý bực bội đáp: "Rất khó chơi! Tên Ma Kiếm ấy không phải là kẻ dễ trêu chọc, cũng không phải người hiền lành gì, đã vậy tính cách còn hay thay đổi thất thường!"
Trung niên có phần ngoài ý muốn, "Ngươi cũng cảm thấy hắn khó chơi?"
"Đương nhiên!"
"Rất cường đại sao?"
"Không phải phương diện thực lực, thôi bỏ đi, có nói với ngươi thì ngươi cũng không hiểu, quay đầu ta sẽ ghi chép lại, tiến hành chỉnh sửa tư liệu của hắn một chút."
"Ừm!"
Trung niên không nói gì thêm, mau chóng rời đi trước.
Nữ quản lý thở hắt ra, cuối cùng mọi người cũng đi hết, nàng quay đầu, vừa muốn đi vào thì bỗng nhiên sắc mặt cứng ngắc.
Không biết từ khi nào mà Lý Hạo lại đang đứng ngay phía sau nàng.