Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1072 - Chương 1072 - Mục Tiêu Của Ta Đã Khác

Chương 1072 - Mục Tiêu Của Ta Đã Khác
Chương 1072 - Mục Tiêu Của Ta Đã Khác

Trong lòng nàng hùng hùng hổ hổ thầm mắng, có điều cuối cùng vẫn an phận đi chuẩn bị.

Thôi được rồi!

Kẻ có thể chi trả một giọt sinh mệnh chi tuyền thì đích thực là khách hàng lớn, muốn đưa liền đưa đi, có thể mau chóng tiễn bước vị ôn thần này là tốt lắm rồi.

Rất nhanh lại có một bộ dụng cụ ăn uống được đưa tới.

Lúc này Lý Hạo mới vừa lòng thỏa ý!

Nếu tìm tiểu thụ thì phải tiêu tốn 10.000 khối Thần Năng Thạch để đổi lấy một giọt sinh mệnh chi tuyền, nhưng mình đã cầm đi hai bộ dụng cụ ăn uống, giá trị cũng gần 4000 - 5000 khối, lại thêm ăn một bữa tối xa hoa… Kỳ thật tính ra cũng không mấy tổn thất.

Trước khi đi, hắn còn hướng về phía cánh cổng làm từ Thần Năng Thạch để hút mạnh một hồi. Lần hấp thu này trực tiếp hút mờ ánh sáng trên cổng, bấy giờ Lý Hạo mới chịu đi hẳn.

Chờ hắn đi rồi, tâm tình nữ quản lý gần như đã sụp đổ, nàng có chút nghi thần nghi quỷ, sợ Lý Hạo lại lần nữa xuất hiện sau lưng mình, cũng may lần này không có ai.

Kết quả, không bao lâu sau, người phục vụ trên lầu 9 hối hả chạy tới báo cho nàng biết, căn phòng lớn mà Lý Hạo vừa dùng, mọi thứ đều ổn, nhưng toàn bộ đồ vật được chế tạo từ Thần Năng Thạch đều đã biến thành các món trang trí rỗng tuếch, bởi vì hết thảy năng lượng bên trong đều đã bị hút rỗng.

Thời khắc này, nữ quản lý cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, nàng mắng thành tiếng: "Đúng là không phải thứ gì tốt lành!"

. . .

Mà Lý Hạo hiện giờ vẫn chưa biết gì, nếu biết thì hắn sẽ cảm thấy hết sức oan uổng.

Bởi vì đấy không phải việc tốt do hắn làm!

Đều là Hắc Báo hút!

Lực hấp thu của Hắc Báo rất mạnh, trong lúc đám người Lý Hạo dùng cơm thì Hắc Báo lại vui vẻ tự chơi, chơi một hồi, toàn bộ vật dụng sở hữu năng lượng trong phòng đều đã bị nó hút sạch.

Lý Hạo cũng không định trở về tổng bộ Tuần Dạ Nhân.

Dưới bóng đêm, hắn nở nụ cười tươi tắn, đầu đội mũ dạ, tay cầm quyền trượng, bắt đầu kêu gọi: "Nam Quyền đại đội trưởng, nghe được thì mời hồi đáp!"

. . .

Trong Hoàng cung.

Nam Quyền trong nháy mắt nhảy dựng lên, nhịn không được chửi ra miệng: "Má nó! Ngươi đến đây gây họa thì gọi ta làm gì? Trước đó tu luyện thì ngược lại tránh nhanh hơn bất kỳ ai khác. Tên khốn kiếp nhà ngươi…"

Ông ta đã nhận được tin tức, hiện giờ Lý Hạo liên hệ với mình là muốn kêu mình đi làm giá đỡ sao?

Ta cũng sợ chết mà!

Ta đâu muốn đánh nhau với Tài Chính Ti!

Thế nhưng… Cuối cùng Nam Quyền vẫn không nhịn được dụ hoặc của Kiếm năng, ông giãy dụa một hồi mới trả lời: "Ngươi đang ở đâu?"

"Ta ở ngoài cổng Cửu Long các chờ ngươi, Nam Quyền sư thúc, ta nhớ ngươi quá!"

". . ."

Nam Quyền yên lặng một hồi, sau đó buột miệng chửi bậy một câu. Rất nhanh ông liền di chuyển ra ngoài.

Lý Hạo, xin ngươi đấy, sống như một con người đi có được không?

Lâu không thấy Nam Quyền, Lý Hạo thật sự rất nhớ, chờ đến khi thấy thân ảnh của đối phương thì nụ cười trên mặt Lý Hạo đã tươi không kém gì hoa nở.

"Sư thúc, chào buổi tối!"

Có việc thì là ‘sư thúc’, không có việc gì thì là ‘binh sĩ Nam Quyền’.

Trong lòng Nam Quyền thầm oán.

Vốn dĩ là gương mặt râu quai nón nhưng giờ phút này râu ria đã nhăn nhúm vào một chỗ, Nam Quyền cười lạnh, "Lá gan cũng không nhỏ!"

Trước kia không sớm tới Thiên Tinh thành, lại lựa chọn đến vào thời điểm này, tiểu tử nhà ngươi đúng là càng lúc càng tùy tiện!

"Không liên quan tới chuyện can đảm hay không."

Lý Hạo nở nụ cười rạng rỡ, "Chỉ là một võ sư Ngân Nguyệt đi hành tẩu thiên hạ, cầm kiếm thiên nhai, truy tìm con đường võ đạo của các vị tiền bối, quét ngang siêu năng trong thiên hạ, dương danh cho giới võ sư Ngân Nguyệt!"

"Khẩu khí cũng không nhỏ!"

Nam Quyền nhìn quanh bốn phương, "Ngay tại đường cái dẫn vào Cửu Ti, bên ngoài Cửu Long các, bên cạnh Hoàng cung… Kẻ dám nói những lời này thì về sau chẳng mấy ai có kết cục tốt."

Lý Hạo lơ đễnh đáp lại: "80 năm trước Hoàng thất cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng đến hôm nay thì đã để cho Cửu Ti trỗi dậy. Sư thúc, trên đời này không có việc gì quá khó, chỉ sợ người không có quyết tâm thôi."

Nam Quyền bật cười, có thể xem ông là người tương đối càn rỡ, nhưng dĩ nhiên là bên ngoài càn rỡ, bên trong khôn khéo.

Mà lần đầu tiên ông thấy Lý Hạo thì lại có cảm giác đối phương hành sự rất cẩn thận, chặt chẽ.

Nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy hắn đã thay đổi rất nhiều.

Nam Quyền không rõ là vì thực lực của Lý Hạo tiến bộ dẫn đến tính cách của hắn cũng có biến hóa lớn như thế, hay là do nguyên nhân khác. Nhưng ông không quan tâm!

Khẩu khí này. . . Kỳ thật rất phù hợp với tính cách của giới võ sư Ngân Nguyệt.

"Tìm chỗ uống một chén không?"

"Cũng được!"

Lý Hạo gật đầu, ban nãy hắn mới vừa cùng Hầu Tiêu Trần uống trà, nhưng cái Nam Quyền gọi là ‘uống một chén’ thì dĩ nhiên là đi uống rượu.

Cũng không tệ!

Nam Quyền vừa đi vừa nói: "Ngươi đổi bộ quần áo khác đi, quá khó nhìn! Vả lại mục tiêu nhận diện quá rõ, hiện giờ ai cũng biết Lý Hạo ngươi ăn mặc quái dị, ngươi là muốn đi đến đâu cũng bị người ta lập tức phát hiện sao?"

Lý Hạo nở nụ cười, cũng không nhiều lời, chỉ thấy hắn vung tay lên, chiếc mũ dạ dễ khiến người ta chú ý lập tức biến mất, cây quyền trượng trong tay cũng nhanh chóng biến thành chiếc vòng đeo ngay trên cổ tay hắn.

"Nắm vững rồi hả?"

Nam Quyền hơi ngạc nhiên, đây là luyện hóa thành công rồi sao?

"Vẫn chưa đâu."

Lý Hạo lắc đầu, chỉ là hấp thu binh hồn giúp việc khống chế dễ dàng hơn, xem như nắm giữ một chút năng lực cơ bản mà thôi.

"Hắc Báo đâu?"

"Gâu!"

Ông vừa hỏi xong, từ nơi xa hẻo lánh chợt vang lên một tiếng sủa, Nam Quyền cau mày nhìn nó hồi lâu, sau đó mới mở miệng: "Không nói ra thì ai sẽ tin nó là chó săn lông vàng trên Thần Sư bảng chứ."

"Thần Sư bảng?"

"Chưa thấy à?"

"Chưa."

"Ngươi tìm một phần danh sách nhìn thử xem, mặc dù chưa hẳn đã chuẩn xác nhưng tối thiểu ngươi vẫn biết được trên đại thể có những cường giả nào dưới 30 tuổi ở Trung bộ."

"Không có hứng thú."

"Hả?"

"Ta đã qua thời kỳ ấy lâu rồi." Lý Hạo lạnh nhạt chỉ tay về phía tòa nhà trước mặt, "Mục tiêu của ta bây giờ là những người này, cục trưởng Cửu Ti, lão cục trưởng, lão cổ đổng, những văn vật bảo lưu từ thời cổ văn minh… Tuy thực lực của ta hiện tại còn rất kém, nhưng chí hướng của ta lại rất cao. Về phần số mạng có mỏng hay không thì cứ nhìn vào vận khí đi vậy. Chí ít chí hướng phải cao thì mới có thể đi xa được. Ta muốn đi đến nơi xa hơn hiện giờ."

Nam Quyền hơi ngạc nhiên, không khỏi quay đầu lại nhìn Lý Hạo.

Bình Luận (0)
Comment