Kỳ thật từ lúc ông và hắn từ biệt nhau tại Ngân Nguyệt đến bây giờ cũng chỉ mới hơn một tháng. Thế nhưng ông nhận ra Lý Hạo đã thật sự thay đổi rất nhiều.
Có lẽ là từ sự kiện hắn dẫn người vây giết Từ Khánh, khi đó đã giúp hắn mở mang tầm mắt, có thêm nhiều kiến thức hơn. Nam Quyền biết sau khi mình rời đi, Lý Hạo đã tham gia vào rất nhiều đại sự.
Còn nhớ lúc đó, Lý Hạo chỉ mới có thể đối phó với Húc Quang trung kỳ.
Nhưng bây giờ Lý Hạo thậm chí còn có thể đánh chết cường giả Thuế biến kỳ, tuy rằng trong đó tồn tại đủ loại cơ duyên xảo hợp, nhưng nói gì thì nói đó cũng là cường giả đã tiến vào thời kỳ thuế biến.
Ngắn ngủi một tháng, Lý Hạo đã trải qua trận chiến với Bạch Sa đạo, với Bắc Hải và với Định Biên.
Trong ba lần chiến đấu quy mô lớn ấy, Lý Hạo đã xử lý được rất nhiều Húc Quang, thế nên dĩ nhiên cả tâm tính và thực lực của hắn đều đã có biến hóa long trời lở đất. Nói một câu thẳng thắn thì thời khắc này, Nam Quyền đứng trước mặt Lý Hạo đã không còn quá nhiều ưu thế.
Thậm chí dưới tình huống không gỡ bỏ lớp niêm phong thì ông còn chẳng phải là đối thủ của Lý Hạo.
Mà kể cả đã giải phong thì ông cũng chỉ nhỉnh hơn Thuế biến kỳ một bậc, về phần cảnh giới Thần Thông thì hiển nhiên vẫn chưa bằng.
Lúc trước tại Thương Sơn, dưới tình huống đã bỏ niêm phong mà ông cũng chỉ có thể trấn áp một vị đại yêu, không như Hồng Nhất Đường có thể cùng lúc trấn áp nhiều vị đại yêu mà đánh tơi bời.
"Tầm mắt cao, chí hướng cao đều là chuyện tốt, bằng không thì cũng không thể đi quá xa!" Nam Quyền gật gật đầu, mỉm cười nói: “Có điều ngươi cũng đừng nên đặt mục tiêu quá lớn, Thiên Tinh thành này thật sự không tầm thường."
"Ta hiểu rõ."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tốc độ không chậm.
Mãi cho đến khi ra khỏi đường cái dẫn vào Cửu Ti thì lúc này bên tai bọn họ mới vang lên tiếng ồn ào, huyên náo. Đây là một tòa thành ‘không ngủ’, ban đêm đường phố vẫn sáng trưng, người qua lại tấp nập. Chỉ là phương hướng Cửu Ti bên kia quá yên tĩnh, ánh đèn cũng tờ mờ, hệt như bản thân Vương triều này.
Bề ngoài ngăn nắp, bên trong hắc ám.
"Phía trước có quán rượu kia khá ngon, ta thường xuyên ghé qua đó."
Nam Quyền cười ha hả, vừa đi vừa nói: "Đáng tiếc, lần trước bảo ngươi đi cùng ta, ngươi lại không chịu, thành ra bỏ lỡ mất một cơ hội, bằng không. . ."
"Cơ hội gì?"
Lý Hạo nhìn thoáng qua Nam Quyền, "Sư thúc đã tiến bộ hơn so với trước đó à?"
"Khó!" Nam Quyền lắc đầu, thở dài một tiếng, "Bổ sung khí huyết rất khó, bất quá cũng coi là có chút tiến bộ."
"Vậy ý ngài là cơ hội gì?"
Nam Quyền suy tư một chút, truyền âm nói: "Là cơ hội đến từ Hoàng thất. Ta hoài nghi Hoàng thất đang nắm giữ Thiên Tinh trấn di tích, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tìm ra vị trí chính xác. Hàng năm Hoàng thất đều sẽ tổ chức cho người đi tìm kiếm. Ta là võ sư, có trách nhiệm bảo hộ một vài vị hoàng tử công chúa, cho nên thỉnh thoảng ta cũng sẽ được phép tiến vào."
"Chuyện cơ mật như vậy mà bọn họ lại để sư thúc tham dự?" Lý Hạo hơi nghi hoặc.
Xem ra có vẻ Nam Quyền rất được Hoàng thất coi trọng.
Vì cái gì?
Ngân Nguyệt võ sư đều không quá được chào đón, thế mà Nam Quyền có thể ở Hoàng thất tu luyện tới tình trạng này thì rõ ràng ông cũng không dễ dàng gì.
Dưới tình huống bình thường, loại chuyện cơ mật như di tích thì sẽ không để người ngoài như Nam Quyền tham gia vào mới đúng.
"Cái này có là gì, thiên hạ đều rộn ràng vì lợi ích mà thôi!" Nam Quyền tỏ vẻ xem thường, "20 năm trước, ta đã quyết định đầu nhập vào thế lực của một vị hoàng tử có thực lực yếu nhất. Ở thời điểm hết sức khó khăn của hắn, ta đã ra sức ủng hộ, thậm chí còn vì hắn mà ngăn chặn mấy lần ám sát. Bây giờ thực lực đối phương đã mạnh lên, thế lực tăng cường, ta lại xem như một trong số những người theo phe sớm nhất, thế nên mặc kệ là thật cảm kích hay chỉ đơn thuần dùng ngàn vàng mua xương ngựa cũng được, tóm lại hắn sẽ không bạc đãi ta."
Lợi hại!
Lý Hạo cảm khái: "Vẫn là sư thúc có mắt nhìn người."
"Mắt nhìn người gì chứ, chẳng qua ta muốn tìm nơi yếu nhất để đầu tư, có thể thắng thì thắng lớn, nếu thua thì ta bỏ chạy thôi. Dù sao thì dệt hoa trên gấm sao có thể so được với đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Người ta có thể quật khởi thì đó cũng là bản lĩnh của hắn."
Lý Hạo gật gật đầu, hiếu kỳ hỏi: "Hoàng thất cũng diễn ra nội chiến à?"
Hiển nhiên kẻ ám sát vị hoàng tử yếu nhất sẽ không phải là người đến từ Cửu Ti.
Giết một tên hoàng tử yếu nhất để làm gì?
Cho nên khẳng định là do nội chiến.
Hoàng thất mà không nội chiến thì Cửu Ti lấy đâu ra vị trí như bây giờ?
Nam Quyền bật cười, "Cửu Ti cũng không phải là dựa vào Hoàng thất thì mới có cơ hội, nếu không thì Hắc giáp quân khi đó vô cùng cường đại, nào tới lượt Cửu Ti trỗi dậy? Hoàng thất vốn vô tình, vì Thiên Tinh vương vị mà nội đấu so với người ngoài còn ác liệt hơn. Đừng nói hoàng vị, ngay cả Cửu vương vương vị hay 36 vị trí Quốc công cũng thế, có nơi nào mà không phải đấu đến đầu rơi máu chảy?"
"Những năm này còn đỡ một chút, biết Hoàng thất nguy hiểm nên đấu tranh cũng khắc chế bớt. Nếu đặt tại 20 năm trước thì ai quản gì Cửu Ti, chỉ tính riêng những thế lực trong Hoàng thất đã đủ khiến thiên hạ đại loạn."
Đấu tranh diễn ra ở khắp mọi nơi.
Lý Hạo gật đầu, cảm thấy mình lại có thêm kiến thức. Lúc trước hắn cho rằng nhất định Hoàng thất đều đồng tâm hiệp lực vì muốn thoát khỏi sự khống chế của Cửu Ti, ai ngờ sự thật lại không phải vậy, dù là lúc này thì Hoàng thất vẫn tự nội đấu dữ dội.
"Hiện giờ, vị hoàng tử mà ngài nâng đỡ đã trở nên rất mạnh ư?"
"Cũng được, không kém ngươi bao nhiêu." Nam Quyền nói: "Kỳ thật tài nguyên của Hoàng thất rất nhiều, cơ hội cũng không thiếu, đừng tưởng rằng bọn họ không thể đi ra ngoài, trên thực tế hoàn toàn ngược lại. Cửu Ti chỉ có thể hạn chế quyền lực chứ không thể hạn chế hành động của mọi người, huống chi một khi hoàng thân quốc thích muốn ra ngoài thì Cửu Ti cũng ngăn không nổi, trừ phi chính thức khai chiến. Mấu chốt là không cần rời khỏi Hoàng cung thì cũng chẳng sao, bọn họ có thể tiến vào di tích."