Vào thời khắc này, Lý Hạo cầm gương đồng trong tay, từ trên trời hạ xuống, hai mắt hắn như đuốc, trên gương đồng cũng cho thấy một người. Ở một ngóc ngách, lão nhân cúi đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, sau một khắc, lão dường như cảm nhận được cái gì.
Đột nhiên lão ngẩng đầu. . . Oanh!
Kiếm mang trùng thiên!
Lý Hạo bình tĩnh cất lời: "Bảo ngươi đi ra, ngươi lại không nghe, cảm thấy mình là Ám hệ đỉnh phong nên rất cường đại sao?"
"Hay là cảm thấy có thể tránh thoát điều tra của ta?"
Kiếm mang tung hoành.
Ngũ Hành Thế bị kiếm ý thống hợp, bao phủ lấy lão nhân, tốc độ của Lý Hạo cực nhanh, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt lão nhân, một kiếm nối tiếp một kiếm, sau một khắc, khí huyết bộc phát, hắn chém ra một kiếm.
Uỳnh!
Tiếng nổ lớn vang vọng tứ phương, lão nhân kinh ngạc không dám tin, bị một kiếm chém thành hai nửa.
Bốn phía, những người ngồi chồm hổm trên mặt đất đều vạn phần hoảng sợ.
Lý Hạo lại không nhìn nhiều, hắn khẽ nhíu mày, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, sau một khắc, hắn xuất hiện trước mặt một đầu đại điểu, bây giờ có vẻ đại điểu đã khôi phục rất nhiều.
Đại điểu nhìn Lý Hạo, ánh mắt đầy vẻ e ngại: "Ta chính là sứ giả của Phượng Hoàng sơn. . . Ngươi. . . Ngươi giết bọn hắn, chúng ta có thể hợp tác, Phượng Hoàng sơn là một trong bảy đại thần sơn, sơn chủ của ta là Phượng Hoàng Đại Tôn. . ."
Lý Hạo không nói gì, chỉ nhìn hài cốt máu me vương vãi chung quanh, mặt không biểu tình nhìn thoáng qua đại điểu: "Ngươi ăn người?"
"Không không không, ta không ăn thịt người, là huyết thực. . . Cũng là do Tứ Hải thương hội chủ động cung phụng. . ."
Đại điểu cảm giác được nguy hiểm, tinh thần dao động nói: "Đều là một chút nô bộc thôi, không phải là siêu năng. . ."
Nô bộc. . . thì không phải người.
Có lẽ, trong mắt Yêu tộc chính là như vậy, chúng không ăn siêu năng, chỉ ăn một chút huyết thực do Nhân tộc cung phụng lên, chỉ là bữa ăn điểm tâm mà thôi.
Chuyện này không có vấn đề gì chứ?
"Nô bộc?"
Lý Hạo nhìn chung quanh, bỗng nhiên giậm chân một cái, dưới mặt đất vỡ ra, một cái lồng giam cự đại hiện lên, bên trong có rất nhiều người, chỉ là họ đều rất chết lặng, chủ yếu là nữ nhân, còn có một số hài tử, tuổi tác hiển nhiên cũng không quá lớn.
"Ngươi ăn những người này?"
Đại điểu không phủ nhận: "Chính là những huyết thực này. . . Không có ai là siêu năng, thân thể yếu đuối, là phế vật của Nhân tộc các ngươi, nhỏ yếu không gì sánh được. . . Ăn rồi còn có thể thanh lý phế vật giúp các ngươi. . ."
Nó không cảm thấy chuyện này có vấn đề, trên thực tế, Yêu tộc đều không cảm thấy gì, chính trong tộc của bọn chúng, quá yếu thì đều sẽ bị vứt bỏ, thậm chí bị ăn thịt.
Đương nhiên, đại điểu vốn không ăn thịt.
Nó chỉ bảo Tứ Hải thương hội chuẩn bị đồ ăn thức uống, Tứ Hải thương hội tự mình đưa lên, nó ăn một lần bèn cảm thấy mùi vị không tệ, sau đó mới tiếp tục ăn.
"Ngươi đã ở đây bao lâu?"
"Bao lâu ư?" Đại điểu suy tư một phen: "Dựa theo cách tính của các ngươi thì là ba năm. . ."
"Đã ăn bao nhiêu người như vậy?"
"Không phải người. . ." Đại điểu muốn giải thích, "Bản sứ một tháng sẽ ăn huyết thực một lần, mỗi lần chỉ lựa chọn sử dụng 10 con mềm nhất. . ."
"Tức là là một năm 120 người, ba năm 360 người. . ." Lý Hạo hiểu rõ, khẽ cười: "Sứ giả Phượng Hoàng sơn?"
"Đúng!"
"Tứ Hải thương hội hợp tác với các ngươi những gì?"
"Chúng ta phụ trách giúp bọn họ giám sát tứ phương, cung cấp viễn trình phi hành, làm người liên lạc của Phượng Hoàng sơn và Tứ Hải thương hội, giao dịch trao đổi đặc sản Yêu tộc, cũng cung cấp vật phẩm cần thiết cho Phượng Hoàng sơn . . ."
Đại điểu này biết người trước mắt không dễ chọc, nên nó cũng không dám giấu diếm.
Vừa nói xong, đột nhiên tinh thần nó dao động kịch liệt: "Ngươi làm cái gì?"
Ầm!
Một kiếm này của Lý Hạo chất chứa sát ý nồng đậm không gì sánh được, kiếm xuyên qua tứ phương, dưới một kiếm, đàu của đại điểu bị chém rụng một nửa, đây là một con đại điểu Húc Quang hậu kỳ nhưng ở trong tay Lý Hạo lại vẫn yếu ớt không gì sánh được.
Chỉ cần một kiếm đã trọng thương.
Sau một khắc, Lý Hạo cũng không nói gì, một kiếm tiếp một kiếm, hết kiếm này tới kiếm khác. . .
Đến cuối cùng, chỉ còn lại một bộ xương chim hiện ra, huyết nhục đều bị Lý Hạo loại bỏ mất rồi.
"Ngươi còn quá non!"
Lý Hạo cười, quay đầu nhìn về phía Nam Quyền, "Giết tất cả quân hộ vệ nơi đây! Một tên cũng không để lại!"
Ầm!
Đám Thủ vệ quân đang quỳ dưới đất lập tức kinh hoảng.
Nhưng họ mạnh nhất bất quá chỉ là Tam Dương, sao có thể địch nổi cường giả như Nam Quyền. Nam Quyền biết Lý Hạo nổi giận nên cũng không nhiều lời, hắn ta đánh một quyền, một chỗ hóa thành hang lớn, mấy chục quân hộ vệ trực tiếp bị đánh chết.
"Dương tiền bối, đánh giết tất cả Yêu tộc trên đảo!"
"Tuân lệnh!"
Tiếng đáp lời vang chấn tứ phương, sau một khắc, đao quang lấp lóe.
"Trên hòn đảo, tất cả mọi người tập trung đến nơi này, trong vòng năm phút, kẻ nào không tới… giết sạch!"
Lý Hạo lơ lửng giữa không, áo giáp trên thân lấp lóe ngân quang.
Tay hắn cầm gương đồng, yên lặng quan sát.
Hắn nhìn quanh tứ phương: "Nếu cảm thấy có thể chạy thì cũng có thể thử! Ta là Thiên Tinh phó đô đốc Lý Hạo, cũng chính là Ma Kiếm trong miệng các ngươi. Hôm nay, Tứ Hải thương hội cấu kết hải tặc, cấu kết Yêu tộc tàn sát Nhân tộc, lấy Nhân tộc làm huyết thực, các ngươi đều tận mắt nhìn thấy! Các ngươi cứ thử bỏ chạy xem mình có thể giữ được mạng sống hay không."
Bốn phía truyền đến tiếng rên rỉ, than khóc.
Không ai dám động đậy.
Đám quý tộc vừa mới kêu gào giờ phút này đều là quần áo không chỉnh tề, ai nấy quỳ rạp trên đất, có một người thậm chí bị hù cho bài tiết không kiềm chế, mùi hôi thối cũng theo đó truyền đến.
Có người sợ hãi, nghe thấy Lý Hạo tự giới thiệu bèn thận trọng nói: "Đô đốc, ta là Tuần Dạ Nhân…"
Phập!
Một kiếm đâm xuyên đầu.
Lý Hạo nhìn về phía thi thể rồi nhìn lại đám người: "Ta bảo các ngươi hội tụ lại nơi đây, không cần các ngươi lên tiếng, ai còn nói tiếp, đều phải chết!"
Nhìn tên Ma Vương kia giết cả người mình, mọi người đều triệt để hoảng sợ, càng nhiều người bài tiết không kiềm chế.
Lý Hạo bình tĩnh nói: "Tuần Dạ Nhân? Trong các ngươi có lẽ còn có người khác nữa, nhưng hiện tại đừng bảo là đi ra, nói ra cũng chỉ khiến cho ta cảm thấy rất buồn nôn, Tuần Dạ Nhân mà lại quá mất mặt!"
"Có lẽ, chờ ta bình tĩnh lại, ta sẽ nể mặt đồng liêu mà tha cho các ngươi, rõ chưa?"
Không ai còn dám lên tiếng.