Trên hòn đảo, rất nhiều người bắt đầu hội tụ về nơi đây.
Còn ở bên ngoài thành, Nam Quyền đang điên cuồng đánh giết đám quân hộ vệ đào vong, có người chạy tới hòn đảo xung quanh cũng là bị ngăn cản lại. Húc Quang có thể là ngăn không được nhưng những quân hộ vệ này vài kẻ mới chỉ là Nguyệt Minh mà thôi, sao có thể thoát nổi?
Trong chớp mắt, tiếng kêu rên không ngừng.
"Ma Kiếm. . . Chúng ta là người của Tài Chính ti. . ."
"A!"
"Tài Chính ti sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
". . ."
Lý Hạo không nói chuyện, chỉ là tính toán thời gian.
Một lát sau, hắn đằng không mà lên.
Trong nháy mắt, mấy trăm kiếm mang tiêu xạ, bốn phía nổ bắn ra ầm ầm.
Từng tòa kiến trúc trực tiếp bị phá hủy, có tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
"Võ sư, siêu năng đều như nhau, ở trước mặt ta có thể trốn được sao?"
Lý Hạo không nhìn thấy chùm sáng của võ sư nhưng trong tay hắn có gương đồng, ở phạm vi bên trong chỉ cần có dấu hiệu sinh mệnh tồn tại đều sẽ bị hắn bắt được, chạy đi đâu cho thoát?
Sau một khắc, một vị võ sư nổ bắn ra, lập tức kẻ này chạy trốn về nơi xa.
Kiếm mang của Lý Hạo bị đối phương đánh nát.
Cường giả võ đạo.
Người kia gầm nhẹ, "Ta là môn nhân của Phù Đồ sơn. . ."
Oành!
Một đạo kiếm mang không gì sánh được trực tiếp rơi xuống, Lý Hạo như là chim bay nhào lên, hắn đánh ra một quyền, một cước, tiếng nổ ầm ầm hiển hiện, trong chớp mắt, người kia trọng thương rơi xuống đất. Lý Hạo tóm lấy kẻ này, bóp gãy yết hầu đối phương.
"Đệ đệ của sơn chủ các ngươi đã bị giết vài ngày trước, cũng là do chúng ta giết, sơn chủ của accs ngươi và sư phụ ta có vẻ không hợp nhau. Phù Đồ sơn, hù dọa ta sao?"
Một vị võ sư không hề yếu, thậm chí còn chẳng kém gì Kim Thương.
Nhưng lúc này gặp Lý Hạo, gã ta cũng đều bị đánh giết trong chớp mắt.
Bốn phía càng thêm an tĩnh.
Lý Hạo nhìn về phía vị trí trước đó, hiện tại có khoảng chừng mấy ngàn người nằm rạp trên mặt đất, cảnh tượng rất hoành tráng, chỉ là mùi hôi thối nồng đậm vô cùng.
Thanh âm của Lý Hạo lại truyền vang: "Tất cả mọi người viết ra thân phận của mình, thực lực đẳng cấp, giao nhẫn trữ vật ra, có thể viết tên của mình lên. . . kẻ nào dám giấu giếm, đánh giết toàn bộ!"
"Chớ cảm thấy viết thân phận giả thì có thể trốn qua một kiếp. . . cứ thử xem!"
Sau một khắc, mấy ngàn tấm giấy trắng và bút rơi xuống trước mặt những người kia.
Giờ khắc này, có người run rẩy, tay đều run run không cách nào viết được, bị dọa đến nỗi sắp nứt cả tim gan, trước đó có bao nhiêu phách lối thì giờ khắc này chứng kiến những Sát Nhân Ma Vương kia bèn có bấy nhiêu sợ hãi.
Đây mới thật sự là ma đầu!
Lý Hạo khẽ cười: "Đây chính là quý tộc?"
Tiếng cười của hắn văng vẳng bên tai mọi người, sau đó hắn thở dài một tiếng: "Vương triều có bọn bại hoại như các ngươi, có thể không hủ bại được sao? Có thể không sụp đổ sao? Đều tỉnh táo lại đi, cho các ngươi năm phút đồng hồ, không viết được thì tìm người viết giùm, viết không tốt thì mai táng tại nơi đây đi!"
Trong nháy mắt, mọi người hệt như là học sinh tiểu học, âm thanh viết chữ xoàn xoạt không ngừng, rất nhiều người đều viết ra thân phận của mình, cũng có người run rẩy thực sự không cách nào viết, thấp giọng cầu khẩn người bên cạnh hỗ trợ.
Lúc này, Nam Quyền cũng đã quay về, lộ ra dáng tươi cười gật gật đầu: "Giải quyết xong!"
Chút thời gian ngắn ngủi hắn ta đã đánh chết 6 vị cường giả Húc Quang và một con đại yêu Húc Quang.
Ở trên đảo có không ít quân hộ vệ, số lượng phải lên tới gần ngàn người.
Nhưng giờ phút này lại bị mấy tên đồ tể giết không còn một mảnh!
Theo Lý Hạo, đây là một đám gia hỏa buồn nôn hơn cả hải tặc, những người này đều có tội!
Súc dưỡng yêu thú, đây không tính là việc gì.
Nuôi nấng huyết thực! Cho bọn chúng ăn Nhân tộc!
Ăn hài tử, ăn nữ nhân. . . Lấy mỹ danh là giúp Nhân tộc loại bỏ phế vật, đám quân hộ vệ này không biết sao?
Thậm chí người vui đùa trên đảo này cũng không biết sao?
Lý Hạo muốn giết hết toàn bộ nhưng hắn đành nhịn xuống, hắn cố nén ngọn lửa giận trong lòng, hắn biết mình không có khả năng làm như thế, bởi vì người ở đây nhiều lắm, liên quan đến quá nhiều người khác nữa.
Hắn giết mấy tên thì không sao, giết một chút cũng không có việc gì, nhưng nếu giết sạch thì tuyệt đối không được.
Trừ phi, hiện tại hắn muốn đối nghịch với toàn bộ vương triều.
Nhưng hắn không có thực lực ấy.
Những người này đều đáng chết.
Lý Hạo cảm thấy giết sạch bọn chúng cũng chẳng oan uổng, thế nhưng cỗ tức giận kia cuối cùng vẫn bị áp chế. Hắn lộ ra nụ cười, tiếp tục nói: "Viết xong thân phận của mình, lại viết ra tội danh của Tứ Hải thương hội... Còn chuyện viết tội nào thì tự các ngươi nghĩ đi!"
"Viết xong, kí tên, đóng dấu!"
Hắn lại lấy ra vô số trang giấy, ném xuống trước mặt mọi người, có người lộ vẻ sợ hãi, Lý Hạo bình tĩnh nói: "Viết, có thể sống! Không viết. . . Các ngươi có thể thử xem!"
Một lát sau, Dương Sơn xuất hiện, trong tay y cầm rất nhiều nhẫn trữ vật, truyền âm nói: "Mấy cái khố phòng đã bị dẹp sạch, nhẫn trữ vật trên thi thể những Húc Quang kia đều đã mang tới, Tam Dương cũng đã dọn dẹp hết. . . Bất quá trong những kiến trúc trên đảo đại khái còn rất nhiều bảo vật, ta chưa kịp lấy."
Lý Hạo nhận lấy, cũng không xem xét.
Hắn chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm gương đồng, lát sau hắn giương tay vồ một cái, trang giấy và nhẫn trữ vật trước mặt mọi người nhao nhao rơi vào trong tay.
Tra xét một phen, Lý Hạo cười: "Đều có lai lịch lớn nhỉ!"
"Nếu gọi hết bậc cha chú tổ tông của các ngươi tới. . . E là một nửa số người của vương triều cửu ti và hoàng thất đều phải đến. . . Khó trách Tứ Hải thương hội lớn lối, dồi dào như thế, có các ngươi ở đây đương nhiên là có chỗ dựa!"
Ngón tay hắn chỉ một người, đó là một vị nam tử trẻ tuổi, giờ phút này người kia nom có vẻ khá bình tĩnh, thấy Lý Hạo chỉ mình thì chỉ khẽ cúi đầu. Lý Hạo cười nói: "Ngươi là cháu trai của Bắc Hải Vương?"
Bắc Hải Vương, Bắc Hải đạo tặc!
Đạo tặc đệ nhất thiên hạ!
Mà người này viết thân phận là cháu trai của Bắc Hải Vương. . .
Hắn bắt được cá lớn rồi!