Thanh niên thấp giọng nói: "Vâng, bất quá gia gia ta có rất nhiều con cháu, ta chỉ là một trong số đó, không quá được coi trọng. . ."
"Ngươi phải biết, không được coi trọng, vậy thì không cần thiết tồn tại. . . Ngươi xác định?"
Thanh niên này giãy giụa chốc lát, thở dài một tiếng: "Ta là hậu bối gia gia tương đối sủng ái, vị này. . . là hộ vệ của ta!"
Y chỉ chỉ hai vị Húc Quang đang quỳ trên đất, trong đó vị nam tử cường tráng chính là hộ vệ của y.
Cường giả Húc Quang hậu kỳ.
Nam tử tinh anh nọ cũng rất bất đắc dĩ, nhẹ giọng thở dài một tiếng, cháu trai của Bắc Hải Vương… Giữa Lý Hạo và Bắc Hải đạo tặc có một số ân oán, trước đó Bắc Hải đạo tặc còn cử một vị đại công tập kích Lý Hạo, kết quả lại bị giết.
Gã không phải là đại công, nhưng lại là người Bắc Hải Vương cực kỳ tín nhiệm, cho nên gã một mực hộ vệ người thanh niên này.
Lý Hạo cười gật gật đầu.
Sau đó hắn nhìn về phía nữ nhân quỳ trên đất, đây là một vị cường giả Húc Quang trung kỳ, Lý Hạo hỏi: "Thân phận của ngươi thì sao?"
Không cần nữ nhân nói, Nam Quyền đã giành trước: "Nàng không đơn giản, nếu người từng xem Thần Sư bảng thì có thể thấy được tên nàng, Mộ Tiểu Dung, tiểu nữ nhi của Ti trưởng Nội Vụ ti, có dính líu đến hoàng thất."
Lý Hạo hơi ngạc nhiên: "Nữ nhi của Ti trưởng?"
"Đúng!" Nam Quyền nói: "Thiên phú của nàng rất tốt, trên Thần Sư bảng cũng là nhân vật lợi hại."
Lý Hạo cười: "Nội Vụ ti đại biểu hoàng thất, Tứ Hải thương hội là người của Tài Chính ti, ngươi làm gì ở nơi này? Nữ nhân như ngươi cũng tới ăn uống, cá cược, chơi gái sao?"
Hình như hắn mới bắt được cá lớn!
Nữ nhân đang quỳ trên đất có dung mạo đẹp đẽ, niên kỷ cũng không quá 30 tuổi, giờ phút này nàng truyền âm cho Lý Hạo: "Lý đô đốc, công khai thân phận của ta ở đây không phải chuyện gì tốt, dính đến cửu ti hoàng thất. . ."
Ầm!
Lý Hạo đánh ra một quyền, Mộ Tiểu Dung biến sắc, muốn phản kháng nhưng lại bị quyền nọ đánh cho trực tiếp ngã ngoài ra đất, toàn thân nhiễm máu, không ngừng thổ huyết.
Lý Hạo nở nụ cười: "Khỏi uy hiếp ta, còn nữa, ta không quan tâm các ngươi hiệp thương cái gì, tự nhiên sẽ có người tra ra! Ta chỉ biết ngươi đang là tù binh, là tội phạm, hiểu chưa?"
Mộ Tiểu Dung không ngừng ho ra máu, gằn giọng: "Ta là tù binh của ngươi nhưng ta không phải tội phạm!"
"Không không không!"
Lý Hạo lắc đầu: "Ngươi phải hiểu tất cả sự tình siêu phàm trong thiên hạ đều do Tuần Dạ Nhân quản lý! Ngươi là siêu phàm giả, vừa rồi lại truyền âm uy hiếp Tuần Dạ Nhân phó đô đốc Thiên Tinh đô đốc phủ, đây chính là tội! Rõ chưa?"
Mộ Tiểu Dung không nói lời nào.
"Lấy nhẫn trữ vật ra!"
Lý Hạo nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi đang định lấy cái gì?"
Mộ Tiểu Dung thầm giật mình, cúi đầu nói: "Không có. . ."
"Ngươi cảm thấy ngươi lấy ra cái gì thì có thể đánh giết võ sư đỉnh cấp như ta và Nam Quyền?"
Lý Hạo cười lạnh: "Nếu không ngươi cứ thửu xem?"
Sắc mặt Mộ Tiểu Dung trắng bệch, không nói gì mà chỉ đành đưa nhẫn trữ vật ra.
Lý Hạo nhận vào tay, sau một khắc, sắc mặt hắn biến hóa, lấy ra một vật từ đó. Đấy là một vật trong suốt như thủy tinh, năng lượng lại cực kỳ dư dả, mà cảm giác thì cực kỳ không ổn định, cảm giác như lúc nào cũng có thể bạo tạc.
Nam Quyền hít sâu: "Năng nguyên tạc đạn!"
Rất nhanh, hắn ta lại nhẹ nhàng thở ra: "Hẳn là không thể nổ chết ta!"
Chỉ có một viên, hẳn là không nổ chết được hắn.
Lý Hạo ngưng mi, hắn biết thứ đồ chơi này, lần trước Phàn Xương từng dùng qua, nổ cho Hồng Nhất Đường phải lui về phía sau một đoạn, chịu chút vết thương nhẹ.
Quả nhiên là tài đại khí thô!
Một vị Húc Quang trung kỳ lại có bảo bối như vậy.
Hắn nở nụ cười nhìn thoáng qua hậu duệ của Bắc Hải Vương: "Ngươi thì sao?"
Thanh niên kia vội vàng nói: "Ta không có cái này. . ."
Lý Hạo cười: "Tự mình đưa ra nhẫn trữ vật, hay là ta cắt ngươi ra để lấy?"
Thanh niên biến sắc.
Lý Hạo thản nhiên nói: "Không chỉ y mà những người khác cũng thế! Các ngươi phải hiểu một điều, nhẫn trữ vật giấu ở trong huyết nhục cũng có thể bị nhìn ra được, một cái dùng bên ngoài, một cái để dự bị, chiêu trò này ta rất quen thuộc!"
"Nếu nhất định muốn ta cắt từng người ra tìm. . . Các ngươi có thể thử xem."
Giờ khắc này, có kẻ run rẩy không gì sánh được.
Rất nhanh, có người kêu lên một tiếng đau đớn, moi từ trong máu thịt ra một chiếc nhẫn trữ vật.
Những thứ này dùng để đề phòng vạn nhất.
Gặp phải ăn cướp, hoặc là gặp chuyện nguy hiểm, trong những chiếc nhẫn trữ vật này đều có một ít bảo vật giết địch, hoặc là bảo vật hỗ trợ chạy trốn. . .
Thanh niên kia thở dài một tiếng, không đào phá huyết thịt mà là phun ra một cái nhẫn trữ vật.
Lý Hạo. . . rất khó đối phó!
Y đã giấu nhẫn trữ vật ở trong nội phủ, thế mà vẫn bị phát hiện.
Lý Hạo cũng lộ ra nụ cười tươi.
Phát hiện sao?
Thế thì không.
Nào có dễ dàng như vậy.
Thế nhưng hắn nhớ tới chuyện lúc trước mình và Lưu Long cùng nhau giấu đá Thần Năng, bọn hắn đều có thể giấu đá Thần Năng ở trong bụng, vì sao những người khác lại không được?
Quả nhiên, ẩn giấu nhẫn trữ vật không chỉ một người.
Phải có hơn mười người cất giấu nhẫn trữ vật.
Vô số nhẫn trữ vật bị hắn đoạt đi.
Còn có hai vị Húc Quang bị hắn bắt sống, một vị là hộ vệ của Bắc Hải Vương, một vị là nữ nhi của Ti trưởng Nội Vụ ti, thân phận đều không tầm thường.
Mà trong đám người, kẻ có liên quan tới cửu ti hoàng thất nhiều vô số.
Chấu trai, cháu gái của phó ti trưởng cũng có một đống.
Ngược lại thi dòng chính của Ti trưởng cửu ti hình như chỉ có mỗi nữ nhân này.
Hậu duệ của hoàng thất quốc công cũng góp mặt không ít, ngoài ra có cả hậu duệ của vương gia, bất quá không có hoàng tử hay hoàng nữ nào, thật là đáng tiếc.
Lý Hạo liếc mắt qua, nơi này tối thiểu có tới 3000 người.
Rất nhiều!
Bất quá, có không ít là nhân viên phục vụ của Tứ Hải thương hội, Lý Hạo chỉ cho người giết quân hộ vệ chứ không giết những người này, những người này có một số tới làm buôn bán, có một số cung cấp phục vụ, Lý Hạo không hứng thú giết những kẻ ấy.
Hòn đảo nho nhỏ tính cả những người đã chết đi thế mà dung nạp tận bốn ngàn người.
Nói nhiều không nhiều, nhưng nói ít thì cũng không hề ít, mấu chốt là rất nhiều người có thân phận không đơn giản.
Giờ phút này, tất cả mọi người cẩn thận từng li từng tí dè chừng nhìn Lý Hạo, mùi hôi thối phiêu đãng trên không trung.
Lý Hạo nhìn đồng hồ, từ khi tập kích đến bây giờ đã qua 20 phút.
Có lẽ đã có người phát hiện ra điều gì.
Tỉ như có người liên hệ người nơi này mà không cách nào liên hệ được, có thể sẽ ôm lòng nghi ngờ.