Nhìn đám người trước mặt, Lý Hạo giống như đang tự suy ngẫm cái gì.
Nam Quyền truyền âm nói: "Làm sao bây giờ? Giết toàn bộ sao? Hay là như thế nào?"
Lý Hạo nhìn hắn ta, truyền âm nói: "Sư thúc giết toàn bộ đi!"
". . ."
Nam Quyền cạn lời, ta mới không làm việc này.
Nếu truyền đi, ta còn lăn lộn nổi trên đời không.
Đắc tội một Tài Chính ti, dù sao cũng có Hầu Tiêu Trần cản trở, nhưng nếu giết sạch những người này thì hắn chỉ còn nước bỏ chạy thật xa.
Lý Hạo cũng không nhiều lời, thu tất cả tội trạng lên.
Ngẫm nghĩ chốc lát, hắn nhìn về phía Mộ Tiểu Dung rồi nói: "Ngươi cũng viết một phần. . . cứ viết. . . Nội Vụ ti. . ."
Mộ Tiểu Dung vội ngắt lời: "Vậy ngươi giết ta đi, ta không có khả năng viết những điều này, ta khác với họ, ta viết những thứ này cũng là bày tỏ thái độ của Nội Vụ ti."
Ầm!
Lý Hạo nện xuống một quyền, Mộ Tiểu Dung lộ vẻ hoảng sợ.
Sát ý!
Sau một khắc, nàng không tiếp tục phục thong dong nữa, thét to: "Ta viết!"
Ầm!
Nàng vẫn bị Lý Hạo đập bay, thổ huyết không ngừng, Lý Hạo cười khẽ: "Thực sự là. . . Tiện!"
Bốn phía vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người hoảng sợ đến cực hạn.
Đây chính là Ma Kiếm sao?
Nữ nhi của ti trưởng Nội Vụ ti mà hắn nói giết liền giết. . . Giờ khắc này, những người khác đều triệt để chết hết tâm tư, chỉ hy vọng Lý Hạo có thể tha cho bọn hắn một mạng, về phần phản kháng gì đó. . . hiển nhiên không còn tồn tại.
"Còn ngươi nữa. . . viết rõ ra toàn bộ chuyện Bắc Hải đạo tặc cấu kết cùng Tứ Hải thương hội!"
Hắn nhìn về phía cháu trai của Bắc Hải Vương, "Đừng nói ngươi không biết."
Thanh niên thở dài, "Ta chỉ muốn hỏi một câu, ta có cơ hội sống sót không?"
Người khác khó mà nói, y là cháu trai Bắc Hải Vương, Lý Hạo chưa chắc sẽ tha cho y.
Đây là một tên ma đầu!
Lý Hạo cười: "Có, ta không giết ngươi, ngươi còn sống rất tốt, nhưng ngươi có thể sẽ phải bị giam giữ tại Tuần Kiểm ti hoặc là tổng bộ Tuần Dạ Nhân. . . Đương nhiên, gia gia ngươi có năng lực, trực tiếp mua được cao tầng Tuần Kiểm ti hoặc là Tuần Dạ Nhân thì có lẽ ngươi cũng có thể sống trở về! Nhưng ngày nào còn ta ở đây, ngày đó phải làm nhân chứng giúp ta!"
Nhân chứng!
Thanh niên đã hiểu, trong lòng y không khỏi thê lương, như vậy dù là thoát khỏi Tuần Dạ Nhân thì y cũng chỉ có con đường chết. Ý của Lý Hạo rất rõ ràng, hắn muốn giết chết một nhóm người, mà y thì chính là chứng cứ tốt nhất.
"Vui vẻ lên một chút!"
Lý Hạo cười ha hả: "Ta là người tốt chuyên giữ gìn chính nghĩa! Chút nữa, ta sẽ dẫn mọi người về Thiên Tinh thành. . . Ta chuẩn bị xong tọa giá cho chưu vị rồi. . . Chỉ cần chư vị không có tội, vậy thì sẽ không chết, đều vui vẻ lên đi, nếu không còn tưởng rằng Lý Hạo này ăn thịt người đấy!"
Lời này vừa nói ra, có người nhẹ nhàng thở phào.
Thế nhưng trong lòng cũng điên cuồng thầm mắng.
Ngươi không ăn thịt người?
Ngươi còn đáng sợ hơn cả ma đầu ăn thịt người!
Lý Hạo vung ra một kiện Nguyên Thần Binh, cấp tốc lớn mạnh, trong chớp mắt đã bao trùm một phương, hóa thành một chiếc phi thuyền, không gian dĩ nhiên không nhỏ, đây cũng là một vật phẩm thu được từ Định quốc công phủ.
Lý Hạo thở hắt ra, nhìn về phía Nam Quyền: "Chút nữa về Thiên Tinh thành. . . Trên đường có lẽ sẽ có phiền phức, Nam Quyền sư thúc xin hãy cẩn thận."
Nam Quyền khẽ gật đầu.
Lý Hạo lấy ra một miếng ngọc truyền tin, suy tính một phen, hắn thu hồi sự bao phủ của gương đồng, nhập vào một tin tức: "Tứ Hải đảo đột phát sương lớn, đưa tin không thông, hư hư thực thực, đại yêu làm loạn. . ."
Đưa tin xong hắn bèn không quan tâm những thứ này nữa.
Sau một khắc, hắn lại truyền âm cho Nam Quyền nhắc nhở vài câu, Nam Quyền hơi ngạc nhiên, khẽ gật đầu nhưng không nói gì thêm.
. . .
Mà giờ khắc này ở trong Đấu La Tràng.
Ngô Dũng nhíu mày không thôi, nhìn về phía Lưu Sa: "Dường như Tứ Hải đảo xảy ra chút vấn đề, thông tin không thông. . . Rất nhiều người hỏi ta có liên lạc được với người trong nhà không, mới vừa rồi ta thu được Tứ Hải đảo đưa tin, nhưng ta gửi lại thì không có ai để ý tới nữa. . ."
Lưu Sa cũng khẽ nhíu mày: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Ngô Dũng nao nao nhìn về phía Lưu Sa, lòng có hơi không dám tin, một lát sau, truyền âm nói: "Ngươi. . . Cảm thấy. . . Ma Kiếm. . ."
Lưu Sa cũng biến sắc, "Hắn. . . Hắn dám ư?"
Đương nhiên dám!
Động tới Đấu La Tràng cũng là động, động tới Tứ Hải thương hội cũng là động, vì sao lại không dám?
Ngô Dũng nuốt một ngụm nước bọt, nếu thật sự như phỏng đoán, vậy thì phiền phức lớn rồi!
Bên Tứ Hải thương hội mặc dù có nhiều Húc Quang nhưng Ma Kiếm cũng không yếu. . .
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, gã lại nhíu mày, nhiều người như vậy chẳng lẽ không ai có thể thoát ra để truyền tin sao?
Có lẽ chỉ là mình cả nghĩ quá rồi.
"Nói với Ti trưởng một tiếng, ta muốn đi xem thử. . . bên phía Đấu La Tràng này nhớ coi chừng bọn hắn giương đông kích tây. . ."
"Ngươi đi ư?"
"Ừm!"
Ngô Dũng gật gật đầu: "Để ta đi. . . Mang theo vật kia nữa, trước hết để ngươi lại nơi này, như vậy sẽ có sức tự vệ."
"Được!"
Hai người thương lượng xong, Ngô Dũng cũng không nhiều lời, cấp tốc mang theo hai vị Húc Quang rời đi.
Mặc dù lo lắng kế điệu hổ ly sơn, thế nhưng gã rất sợ Tứ Hải đảo xảy ra vấn đề, nếu là như vậy thì sẽ cực kỳ phiền phức, ở trên đảo còn có rất nhiều bảo vật, mà còn có không ít hậu duệ của các đại nhân vật.
Nếu chết hết thì đầu của Ngô Dũng cũng không giữ được.
Ti trưởng cũng chẳng gánh nổi gã!
Ngô Dũng vừa đi, Lưu Sa cấp tốc báo cáo, không bao lâu, Lưu ti trưởng truyền tin đến: "Cùng đi điều tra với Ngô Dũng, đừng hành động đơn độc!"
Lưu ti trưởng rất tức giận, gặp loại sự tình này đương nhiên phải đi cùng một chỗ, chẳng lẽ để cho địch nhân cơ hội chia ra đả kích sao?
Hai tên ngu xuẩn này!
. . .
Ở trong Tài Chính ti, Lưu ti trưởng khẽ nhíu mày như suy tư điều gì.
Sẽ là Lý Hạo sao?
Hắn có lá gan, có năng lực tạo thành đả kích như vậy đối với Tứ Hải đảo, thậm chí hoàn toàn không để cho tin tức truyền ra ư?
"Trừ phi có giúp đỡ, mà còn là sự hỗ trợ cực kỳ cường đại, nếu không sẽ không thể nào. . ."
Trong lòng của hắn nghĩ đến gì đó, cấp tốc đưa tin cho người canh chừng Hầu Tiêu Trần, không phải gia hỏa này tự mình ra tay đó chứ?
Bọn thủ hạ rất nhanh truyền về tin tức, Hầu Tiêu Trần còn đang ở trong tổng bộ Tuần Dạ Nhân, điều này cũng khiến cho Lưu ti trưởng hơi an tâm hơn một chút.
"Sẽ không có chuyện gì đâu. . ."
Không biết là tự an ủi bản thân hay là thật sự tin tưởng như vậy, Lưu ti trưởng thở hắt ra, vẫn cảm thấy lòng không quá an tâm.