Trong bóng đêm, một phi thuyền lớn lướt qua ngang trời.
Mấy nghìn người đang bị nhốt bên trong phi thuyền, giờ phút này hai vị cường giả Húc Quang sắc mặt trắng bệch trơ mắt nhìn nội kình của Lý Hạo dần thẩm thấu tới gần trái tim, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và phẫn nộ, nhưng Lý Hạo mặc kệ.
Hắn rất bình tĩnh đưa nội kình vào, cẩn thận bao lấy ngũ tạng bọn họ, động tác mềm nhẹ như đang nghiêm túc làm việc.
Có người nói nam nhân nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, nhưng hai người Mộ Tiểu Dung không cảm nhận được điều đó, bọn họ chỉ cảm thấy sợ hãi.
Cảm giác trái tim bị siết chặt này khiến bọn họ có cảm giác nó có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
Lý Hạo hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Đừng lộn xộn! Năng lượng thần bí không ổn định, tuy rằng nội kình ổn định nhưng khi năng lượng thần bí chảy xuôi sẽ sẽ khiến nội kình bùng nổ làm ngũ tạng nổ nát!”
Sắc mặt Mộ Tiểu Dung trắng bệch: “Ngươi cũng biết năng lượng thần bí không ổn định... Chúng ta đã bị bắt giữ, ngươi làm vậy có thể khiến trái tim chúng ta vỡ nát.”
“Không đâu.”
Lý Hạo tươi cười xán lạn: “Ta biết giới hạn ở đâu, chỉ cần các ngươi không phát huy ra thực lực vượt quá Tam Dương thì trái tim sẽ không vỡ nát, ta cũng không muốn hoàn toàn khống chế các ngươi, chỉ không hy vọng xảy ra vài chuyện không thoải mái mà thôi, hiểu không?”
Mộ Tiểu Dung cắn chặt răng không nói nữa.
Lý Hạo quang minh chính đại dẫn bọn họ bay tới Thiên Tinh thành có thể khiến Tài Chính Tư phản công, nếu đại chiến xảy ra, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
“Lý đô đốc, ngươi muốn làm gì?”
Mộ Tiểu Dung kiềm nén nỗi sợ trong lòng: “Nếu không muốn giết chúng ta thì đừng làm vậy, chúng ta sẽ phối hợp với ngươi, nếu gặp nguy hiểm thì chúng ta cũng có thể giúp đỡ.”
“Không cần!”
Lý Hạo cự tuyệt, mỉm cười lắc đầu nói: “Các ngươi thân phận quá cao quý, ta không đành lòng để cho các ngươi mệt nhọc.”
Mộ Tiểu Dung không nói gì.
Lý Hạo nhìn ra bên ngoài, hiện giờ bọn họ đã sắp đi qua Thiên Tinh hải.
Đi qua biển, trải qua một vành đai không người sẽ đến Thiên Tinh thành.
Người Tài Chính Tư sẽ đến ư?
Hắn mỉm cười nhìn Mộ Tiểu Dung: “Ngươi thân phận cao quý, tới đây, đứng ở đầu thuyền đi, dù là người Tài Chính Tư hay người bên phía chính phủ thì cũng không dám ra tay với ngươi, thân phận cục trưởng Cửu Tư quá cao quý, không ai dám động đến con cái của bọn họ. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Mộ Tiểu Dung càng thêm tái nhợt.
Lý Hạo nhìn phương xa, dường như hắn thấy có một đoàn ánh sáng đang nhanh chóng tới gần, hắn tóm Mộ Tiểu Dung trực tiếp ném tới đầu thuyền, thanh âm chậm rãi truyền đến: “Ta ra lệnh cho ngươi chứ không phải khẩn cầu! Tự suy nghĩ cho kĩ cách để khiến đám người kia không ra tay với ngươi và con thuyền này này đi.”
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía đám quý tộc run bần bật trong khoang thuyền, nở nụ cười lên tiếng: “Tất cả con cháu của phó cục trưởng và thành viên hoàng thất hãy bước về phía trước, vừa rồi tiêu sái thế nào thì hiện tại tiếp tục tiêu sái ở đầu thuyền đi!”
Đám người không dám nhúc nhích.
Bọn họ biết đầu thuyền rất nguy hiểm, có thể sẽ chết người.
Lý Hạo cười: “Ta không thích nói đến lần thứ ba, chỉ còn một cơ hội thôi...”
Đám người xôn xao.
Một lát sau, lần lượt có người bước ra, tất cả đều run rẩy sợ hãi nhưng không dám trì hoãn, bọn họ biết rằng người trước mắt này đáng sợ, tàn nhẫn đến mức nào.
Hơn một ngàn thi thể trên đảo vẫn như đang ở ngay trước mắt.
Đám Húc Quang ngày thường cao cao tại thượng đó ở trước mặt người này chỉ là hổ giấy, bị đánh chết trong nháy mắt, đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa thăm dò được phe kia có bao nhiêu cường giả. Chỉ biết một người là Nam Quyền, còn mấy người khác thì đều không quen.
Hơn 20 người đi tới đầu thuyền.
Không khí vô cùng tĩnh lặng.
Lý Hạo không vui, một viên Thần Năng Thạch xuất hiện chiếu sáng đầu thuyền, hắn nhìn đám trai gái đó lạnh lùng lên tiếng: “Ở trên đảo kiêu ngạo như thế nào thì bây giờ tiếp tục đi! Không phải các ngươi thích chơi sao? Chơi đi cho ta xem, hôn môi hay làm gì khác cũng được, làm đi nào, để cho người khác biết các ngươi đang vui chơi tại đây!”
Đám người run bần bật.
Mộ Tiểu Dung sắc mặt xanh mét nhìn Lý Hạo, Lý Hạo cũng nhìn nàng ta, sắc mặt càng thêm âm lãnh: “Ta không muốn giết người của Cửu Tư, đừng ép ta, nếu không ta không bảo đảm lát nữa còn bao nhiêu kẻ sống sót đâu! Đừng nghĩ rằng ta giết các ngươi thì sẽ gặp phiền toái, người muốn giết ta có quá nhiều rồi, chính vì thế mà ta không ngại đắc tội thêm vài người nữa đâu!”
Mọi người run rẩy bắt đầu cử động, có người nhỏ giọng nói chuyện phiếm cùng người bên cạnh, có người vung quyền với người quen, có người run run rẩy rẩy ôm chầm người bên cạnh hôn môi...
Trông tình cảnh như một hiện trường hưởng lạc nhưng thân thể bọn họ đều đang run rẩy.
Lý Hạo khiến bọn họ sợ hãi.
Những người này rất kiêu ngạo, nhưng đó là nhờ có bối cảnh cao quý, hiện nay có người không thèm quan đến bối cảnh của bọn họ, bọn họ chỉ có thể khuất phục mà thôi.
Lý Hạo lại nhìn về nơi xa.
Trong bóng đêm, phương hướng Thiên Tinh thành có quá nhiều ánh đèn, hắn không nhìn rõ nên cũng không định vào thành, hắn hạ tốc độ, cho địch nhân thêm một chút thời gian, chùm sáng ra khỏi thành thì sẽ rõ ràng hơn.
Nơi xa, một chùm sáng lớn bay nhanh về phía trước, bên cạnh còn có hai chùm sáng nhỏ hơn.
Ba vị Húc Quang!
Có người tới.
Không chỉ như vậy, Lý Hạo đảo qua tứ phương, sau đó hắn bỗng nhiên quay đầu lại, phía sau cũng có một chùm sáng lớn rất bắt mắt, kẻ đó rất mạnh, không biết đã đi theo từ khi nào, kẻ đó đang tới gần nhưng tốc độ đã giảm bớt.
Lý Hạo nhướng mày.
Một vị Thuế Biến đi theo phía sau, phía trước có một vị Thuế Biến, hai vị Húc Quang đỉnh.
Phía trước thì dễ đoán, đại khái là đám người Ngô Dũng, còn người phía sau là ai?
Là địch hay bạn?
Chắc có lẽ là địch nhân.
Có lẽ kẻ đó đã phát hiện ra điều gì đó nên vẫn luôn đi theo mình, Nam Quyền, Dương Sơn và cả Tần Liên đang ẩn núp đều chưa báo động, trong khi đó đối phương chỉ cách bọn họ 5000 mét mà thôi.