Năng lực che giấu hành tung rất mạnh.
Ám hệ ư?
Hay sát thủ?
Phi Thiên!
Lý Hạo nhanh chóng phán đoán, khả năng cao đó là sát thủ Phi Thiên, kẻ như thế thì mới có thể qua mắt được đám cường giả như Nam Quyền, đám người Nam Quyền cũng đang âm thầm đi theo mà không hề phát hiện trong khi khoảng cách 5000 mét chẳng thể tính là quá xa xôi đối với cường giả.
Một tên Thuế Biến kỳ mà dám đến giết mình sao?
Bọn họ nên biết rằng hắn không dễ giết mới đúng.
Đừng nói là một vị Thuế Biến, lần trước ở phương Đông, ba vị Thuế Biến đuổi giết hắn mà còn chẳng thành công, bọn họ sẽ không ngu xuẩn như vậy chứ?
“Nếu những người này dám đến đây mà còn suy đoán ra ta đang ở đây thì chắc chắn sẽ không nghĩ rằng cường giả Thuế Biến có thể giết được ta...”
Vậy nên chắc chắn bọn họ đang cất giấu đòn sát thủ.
Đó sẽ là gì?
Bom năng lượng ư?
Hay là thứ khác?
Dù sao cũng chắc chắn là có, nếu không thì đám Thuế Biến kia sẽ không to gan như vậy.
Hắn đi lên đầu thuyền, ngay sau đó thân thể giống như ẩn hình, dần dần biến mất, sắc mặt mấy người Mộ Tiểu Dung đều thay đổi, Lý Hạo chạy rồi ư?!
Hắn lợi dụng bọn họ làm bia ngắm để ẩn trốn.
Làm sao bây giờ?
Mộ Tiểu Dung truyền âm cho vị Húc Quang Bắc Hải: “Hắn đi rồi, chúng ta có nên trốn hay không?”
Húc Quang Bắc Hải mặc kệ nàng ta, chỉ nhìn về phía thanh niên bên cạnh, thanh niên khẽ lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ chua xót.
Đám hậu duệ quý tộc kinh thành này thì biết cái gì. Bọn họ căn bản không biết phương Bắc mọi rợ dã man ra sao!
Làm đạo tặc Bắc Hải, hắn biết Lý Hạo và đám võ sư Ngân Nguyệt là người như thế nào, bọn họ thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, nếu không phối hợp với Lý Hạo, không giết địch nhân, bọn họ sẽ không có cơ hội sống sót.
Loại người như Lý Hạo nhất định sẽ giết bọn họ ở thời khắc mấu chốt.
Trốn ư?
Đó là lựa chọn ngu xuẩn nhất, chẳng bằng chờ đợi tại đây, có lẽ sẽ có một đường sinh cơ.
...
“Phía sau có Thuế Biến kỳ đi theo, Nam Quyền ẩn nấp tiếp cận qua đó, Hắc Báo cũng đi đi!”
Lý Hạo ẩn mình trong bóng tối, truyền tin thông qua áo giáp.
Hắn có thể truyền tin cho Nam Quyền nhưng Hắc Báo thì không.
Nhưng không sao, hiện tại Hắc Báo đi theo Tần Liên, Tần Liên là một trong những người yếu nhất, hắn nói vậy thì ý là Nam Quyền và Tần Liên, Hắc Báo cùng qua đó.
“Đề phòng đối phương có đòn sát thủ có thể nháy mắt đánh chết Thuế Biến kỳ. Nam Quyền chặn phía trước, nếu đối phương đã đoán được ta đang ở đây thì không thể không chuẩn bị trước, một tên Thuế Biến thì không dám giết ta...”
“Ngươi thì sao?”
Giọng Nam Quyền vang lên trong áo giáp: “Hình như phía trước có người...”
“Không sao!”
“Dù là 3 tổ chức lớn hay là kẻ nào thì cũng đều phải kiêng kị Cửu Tư. Thấy nhiều hậu duệ Cửu Tư ở đây như vậy thì sẽ không tùy tiện ra tay đâu.”
Nam Quyền không nói nữa, hắn nhanh chóng lẻn vào trong bóng tối, đi về phía Lý Hạo nói.
“Lý đô đốc, ta thì sao?”
Dương Sơn dò hỏi.
“Ngươi phụ trách võ sư có khả năng đánh tới...”
“Nhưng...”
“Hãy chấp hành mệnh lệnh!”
Dương Sơn không dám hỏi lại, lần này y đã chính thức nhận rõ Lý Hạo là kẻ tàn nhẫn như thế nào, hơn nữa thực lực hắn còn mạnh hơn lời đồn đại, trước đó hắn giết Húc Quang đỉnh mà không phí quá nhiều sức.
Kẻ như vậy có lẽ chỉ có Thần Thông cảnh mới có thể đối phó.
...
Ngô Dũng đang rất sốt ruột nhưng giờ phút này cũng giảm tốc độ bay lại.
Ngọc truyền tin chấn động, rất nhiều tin tức truyền đến.
Gã nhanh chóng nhìn qua, đọc vài tin tức quan trọng, một cục trưởng bảo gã không nên gấp gáp, người đó đã phái Lưu Sa đuổi theo.
Một tin khác đến từ một vị sát thủ, nói là phát hiện một con thuyền bay ra từ Tứ Hải Đảo, hình như người trên thuyền đều là quý tộc.
Người nọ vẫn đang đi theo.
Mặt khác, đã có người đến Tứ Hải Đảo tra xét tình huống, sẽ máu chóng báo lại tin tức.
Ngô Dũng thở hắt ra, nhìn về phía hai vị Húc Quang bên cạnh: “Chậm lại, không nóng vội.”
Hai người sửng sốt, người vừa sốt ruột là ngươi, hiện tại ngươi lại nói đừng nóng vội...
Đương nhiên bọn họ sẽ không phản bác, chậm lại một chút cũng tốt.
Tốc độ của ba người chậm lại, hiện giờ bọn họ đã mơ hồ nhìn thấy tình huống ngoài thành, hình như nơi xa có một chiếc phi thuyền, có một đám cả trai lẫn gái đang vui chơi ở đầu thuyền. Thậm chí bọn họ còn thấy có người vung quyền, có người hôn môi trước công chúng...
Một vị Húc Quang thở hắt ra, chửi nhỏ một tiếng: “Cứ tưởng gặp chuyện không may chết hết rồi chứ, ai biết còn vui vẻ thế kia cơ mà!”
Ngô Dũng cũng nhíu mày.
Không sao cả ư?
Hình như gã nhìn thấy một người trọng yếu, là người trong nhà của Nội Vụ Tư.
Giờ phút này, khoảng cách hai bên chỉ có mấy ngàn mét, gã truyền tin cho đối phương, kết quả đối phương lại không hề phản ứng, gã nhíu mày, người kia không thấy tin hay là... Có nguyên nhân khác?
Gã tự hỏi, sau đó truyền tin cho những người gã biết đang ở trên thuyền, kết quả tất cả đều như đá chìm đáy biển.
Gã cảm thấy không ổn, truyền âm cho hai người bên cạnh: “Cẩn thận, những người này không thích hợp...”
Hai vị Húc Quang lộ vẻ nghiêm nghị.
Ba người không nói chuyện nữa, bọn họ cẩn thận che lấp hành tung lặng lẽ lại gần bên kia.
...
Nhưng ba chùm sáng lớn quá rõ ràng trong mắt Lý Hạo.
Giờ phút này hắn vẫn chưa động thủ, chỉ dồn nội kình vào Truy Phong Ngoa dưới chân, Truy Phong Ngoa vừa dùng để chạy trốn vừa dùng để giết người, võ công trong thiên hạ, chỉ tốc độ nhanh là không thể phá.
Tuy không phải hoàn toàn chuẩn xác nhưng trong đa số tình huống là đúng.
Đi đôi giày này và dùng toàn lực, Lý Hạo có thể đột phá 3000 mét trong nháy mắt.
Đương nhiên hắn không thể liên tục bùng nổ như vậy quá lâu.
Lần trước bị Từ Khánh đuổi giết, hắn đã dùng liên tục 2 - 3 lần, sau đó cần nghỉ ngơi, khôi phục xong mới dùng tiếp.
“4000 mét...”
Lý Hạo yên lặng chờ đợi, trốn trong bóng tối, không hề nhúc nhích.
3500 mét...
Lý Hạo vẫn an tĩnh chờ đợi.
Đột nhiên, hắn truyền tin cho Nam Quyền: “Ra tay!”
Nơi xa vang lên tiếng nổ lớn!
Trong bóng đêm, Nam Quyền đánh ra một quyền, tiếng vang lớn tiếng khắp thiên địa, Nam Quyền hét to: “Thật to gan, sát thủ Phi Thiên mà cũng dám tập kích nhân viên Cửu Tư ư?!”
Oanh!