Cách đó không xa, Hoàng Long và Chu phó bộ trưởng đứng cùng nhau, yên lặng quan sát, không ai mở miệng.
Nhưng đây cũng là một hành động tạo áp lực vô hình.
Bên cạnh hai người có những người khác không phải Tuần Dạ Nhân, đó là vị quan lớn nào đó, tỷ như một vị phó cục trưởng Nội Vụ Ti, một vị phó cục trưởng Quân Pháp Ti, một vị Đốc Phủ Sử Lễ Ngoại Ti...
Bọn họ đồng thời xuất hiện, Chu Siêu lập tức tự tin hơn, nổi giận quát: “Trần Tiến, đừng có không biết điều! Nơi này là Thiên Tinh, ta là Tuần Thành sử cao cấp, ngươi là thứ gì? Ngươi có quyền ngăn cản ta hay giam giữ ta ư? Lui ra!”
“Võ Vệ quân muốn tạo phản sao?”
Chu Siêu tức giận mắng!
Bốn phía, một vài quý tộc sáng mắt lên.
Bắt đầu rồi!
Nội bộ Tuần Dạ Nhân bắt đầu chia rẽ, bọn họ muốn ép Hầu Tiêu Trần thả người.
Người đã bị thả ra rồi, dù Lý Hạo trở về thì có thể xông vào nhà quý tộc bắt giết người ta sao?
Nơi xa, các vị cường giả đứng sừng sững.
Có người trong đại viện nhìn thấy, hưng phấn thấp giọng nói: “Ông nội của ta tới rồi!”
“Cha ta cũng tới...”
“Ha ha ha!”
“Cuối cùng cũng có thể ra ngoài, cuộc sống mấy ngày nay không thể chấp nhận nổi, cả đời này ta không muốn tới nơi quỷ quái này nữa.”
“Ta cũng vậy!”
“...”
Các quý tộc vô cùng hưng phấn, bọn họ đã được nhìn thấy thân nhân sau những ngày vô cùng gian nan, khổ cực.
Trước đó người nhà đều bảo bọn họ phải chờ đợi, những người đó sẽ nghĩ cách, nhưng mấy ngày trôi qua vẫn chẳng có tin tức gì, bọn họ đều nóng vội muốn chết, ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng Lý Hạo đưa ra, trên thực tế, đêm nay đã phải quyết định danh sách, nhưng đến bây giờ mọi người vẫn chưa quyết định xong.
Nhưng không còn cách nào khác, bọn họ bắt buộc phải chờ tin tức từ bên ngoài, nếu không có thể sẽ đắc tội với người khác.
Một vài quý tộc nhỏ không thấy thân nhân của mình nhưng vẫn vô cùng hưng phấn, bởi vì bọn họ có khả năng nằm trong danh sách 100 người bị xử quyết nhất.
Hiện tại các đại quý tộc bắt đầu phản công Lý Hạo, bọn họ cũng có thể được lợi, không bị xử tử nữa.
Ai muốn chết chứ?
Bọn họ có cuộc sống thoải mái, cẩm y ngọc thực, rảnh rỗi còn có thể đến Tứ Hải Đảo tiêu dao một phen, có ai muốn chết ư?
...
Văn phòng bộ trưởng, Diêu Tứ yên lặng nhìn, Tiểu Diệp bên cạnh thấp giọng giới thiệu: “Đó là Chu Siêu, con trai của Chu bộ trưởng.”
Diêu Tứ cầm ly trà lên uống, trong nước trà không có sinh mệnh chi tuyền.
Ông ta trầm mặc một hồi mới nhẹ giọng hỏi: “Hắn có tội không?”
“Chuyện này... Không... Không có...”
Tiểu Diệp rất lo sợ, 5 năm trước nàng mới đến Tuần Dạ Nhân, cũng khá hiểu vị lão bộ trưởng này, thực ra… nàng nghĩ rằng ông chỉ là một người mỗi ngày uống trà đọc báo, mặc kệ mọi chuyện.
5 năm trước, nàng cảm thấy vị này là anh hùng hào kiệt, qua 5 năm, nàng không còn suy nghĩ như vậy nữa, vị này... Già rồi!
Diêu Tứ nhẹ giọng nói: “Chỉ có hai người chúng ta mà thôi, ngươi sợ cái gì, ta chỉ muốn biết hắn có tội hay vô tội thôi, ngươi cảm thấy hắn là người thế nào?”
Tiểu Diệp hơi lo lắng, nhưng từ trước đến nay lão bộ trưởng chưa từng trách móc ai nặng nề, chỉ có mấy ngày hôm trước bỗng nhiên tức giận một lần mà thôi.
Nghĩ vậy, nàng nhỏ giọng đáp: “Chu Siêu không phải người tốt lành gì, ta không biết nhiều lắm, nhưng trong Tuần Dạ Nhân… hắn... hắn cưỡng bách không ít... không ít tỷ muội, nhưng mọi người không dám lộ ra, bộ trưởng cũng biết mà, trong số chúng ta không có nhiều người có quyền thế, đa số là cường giả mời chào tới từ dân gian... Có một vài tiểu võ sư, một vài Tinh Quang, Nguyệt Minh, mọi người biết Tuần Dạ Nhân là chính thống, vậy nên đều xin vào đây, gặp phải loại chuyện này, nhắm mắt một cái coi như qua.”
Đây là Tuần Dạ Nhân, không phải Cửu Ti.
Tuần Dạ Nhân không có nhiều quý tộc, bởi vì khi thành lập Tuần Dạ Nhân, nơi đây được coi như thế lực của những kẻ chết thay, Cửu Ti có lực lượng nhưng bọn họ không muốn khai chiến với 3 tổ chức lớn.
Tuần Dạ Nhân bị xem như kẻ hi sinh.
Sau đó Diêu Tứ mạnh mẽ khống chế bộ ngành này, sau 15 năm, Tuần Dạ Nhân đã đứng vững gót chân, thu nạp vô số võ sư và siêu năng trong dân gian nên mới có ngày hôm nay, thậm chí có thực lực sánh ngang với Cửu Ti.
Diêu Tứ vẫn bình tĩnh lên tiếng: “Đều là người trong nhà, siêu năng trong bộ đều đấu tranh anh dũng vì bọn họ, muốn tìm nữ nhân thì không phải là không có nhà thổ, vậy mà lại xuống tay với đồng bạn ư? Hắn nghĩ gì vậy?”
Đây là chuyện đôi bên tình nguyện, không phải là không có nữ nhân, cũng không phải là không tiền không thế, không ai chủ động nhào vào trong ngực gã, đường đường là con trai của phó bộ trưởng, thực lực Tam Dương đỉnh, chẳng lẽ không tìm được nữ nhân nào khác sao?
Tiểu Diệp thấy bộ trưởng không nói gì thì có chút thất vọng nhưng che giấu rất nhanh, nàng miễn cưỡng cười nói: “Đều là quý tộc, có lẽ bọn họ thích vậy.”
Dứt lời, nàng mỉm cười không nói gì nữa, trong lòng khó nén nổi nỗi thất vọng.
Nàng đã mạo hiểm, thậm chí không màng nguy cơ chuyện này bị Chu bộ trưởng biết được để báo cho bộ trưởng việc tên Chu Siêu kia là kẻ ác, là tội nhân, đến người một nhà mà gã cũng không buông tha.
Nhưng bộ trưởng chỉ hỏi lại một câu, vì sao?
Vì sao ư?!
Ta đâu biết vì sao, ta chỉ biết các ngươi đều giống nhau, may mà ta không nói thêm gì, không nói những chuyện khác, chưa nhắc đến những chuyện ác liệt hơn.
Giờ khắc này, Tiểu Diệp tự giễu trong lòng... Ta biết là sẽ như thế mà.
Nếu biết trước thì đã chẳng nói gì rồi.
Ở trong mắt bộ trưởng, mấy Nguyệt Minh Nhật Diệu thì tính là cái gì?
Bọn họ đều đến từ dân gian, một vài là người thân của thần sư, hoặc là kẻ yếu may mắn dẫn năng nhập thể mà thôi, Chu bộ trưởng là tướng tài đắc lực của Hoàng bộ trưởng, còn là Húc Quang đỉnh...
Nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy kẻ kì quái người mặc áo gió, đầu đội mũ dạ, cầm quyền trượng trong tay... Đêm đó, khi xuống lầu nhìn thấy hắn, nàng chỉ cảm thấy người nọ thật buồn cười, thật thú vị.
Nhưng hôm nay lại nghĩ, nam tử ấy thật khí phách!
Nếu thế gian này có thêm vài người như vậy thì còn đến mức này sao?
Nhưng... ngọn lửa trong lòng nàng đã tắt.
Hắn đi rồi, khắp thiên hạ đều muốn giết hắn.
Không ai giúp hắn, Cửu Ti không có kẻ nào đứng ra, đến Tuần Kiểm Ti cũng không, trong Tuần Dạ Nhân, trừ Hầu Tiêu Trần ủng hộ hắn thì không có quan chức nào đứng ra giúp hắn một phen.
Có lẽ hắn đã chạy trốn với bộ dáng chật vật thê lương.
Có thể trách hắn được không?
Không thể!
Hắn chỉ khoảng 20 tuổi, có lẽ hắn đến Tuần Kiểm Ti là muốn có người giúp hắn một phen, nhưng không có bất cứ kẻ nào nguyện ý đứng ra.