Ánh sáng trong mắt Lý Hạo lấp lóe, giống như thấy được những cái khóa Siêu Năng vô cùng thô to một cách mờ ảo.
Quả nhiên, con mắt hắn đã có chút thay đổi.
"Sao lại thế?"
Lý Hạo thầm nghĩ, tay cầm Tiểu Kiếm, dường như ngộ ra điều gì, có lẽ do Tiểu Kiếm hút máu giúp tịnh hóa sơ qua huyết mạch hắn, khiến huyết mạch hắn càng thêm thuần khiết, chẳng lẽ là do vậy?
Hắn cũng không biết nhiều, hắn vẫn còn đang nghi ngờ chuyện mắt hắn có khả năng thấy được vài thứ khác.
Hắn có vẻ không giống với tu sĩ Thiên Nhãn.
Tu sĩ Thiên Nhãn là dựa vào tinh thần lực lớn mạnh bẩm sinh, có thể nhìn trộm một ít gì đó, hắn không phải, hắn là dựa vào huyết mạch, chứ không phải dùng thần ý dò xét, tu sĩ Thiên Nhãn là thuộc nhóm thần ý lớn mạnh.
Trong lòng tuy có ý nghĩ như vậy, nhưng Lý Hạo không nói ra.
Hắn nhìn quanh một vòng, xung quanh có không ít võ sư.
Có điều, vừa mới thu nạp được chút kiếm năng mà đã có võ sư rời đi, còn đi rất nhanh, đến cả bóng người cũng không thấy, hắn nhìn Hầu Tiêu Trần hỏi: "Tiền bối Phích Lịch Thối chạy rồi, bộ trưởng, lão ấy gặp chuyện gì sao?"
Trong đám võ sư tới tiếp viện lần này, hắn không quen biết nhiều gì vị này, chỉ nhớ là bộ dáng lão ta hơi hèn mọn.
Hầu Tiêu Trần thản nhiên nói: "Hơn hai mươi năm trước, lúc lão ta và Thiên Tàn Cước tỉ thí có một ít người ở phụ cận vây xem, lão thua Thiên Tàn Cước, dưới cơn nóng giận đã xuất thủ với người vây quanh, giết chết hơn hai mươi người."
Lý Hạo hơi nhíu lông mày.
Viên Thạc lại xem thường nói: "Đã biết rõ là cường giả giao thủ còn dám vây xem, tưởng xem xiếc khỉ à, chết còn chết vô ích, có một số việc, ngươi rõ ràng là uốn cong thành thẳng! Bình thường võ sư sẽ không ra tay ở gần khu vực của người bình thường, người vây xem đều là võ sư, từ xưa đến nay thành Ngân Nguyệt có quy định, người vây xem cường giả giao đấu, sống chết tự chịu!"
"Hắn là cố ý giết người!"
Hầu Tiêu Trần nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Viên Thạc, đồ đệ của ngươi muốn nói đạo lý ở đây! Ngươi nghĩ sao?"
Viên Thạc không cam lòng yếu thế: "Đó là quy củ võ lâm! Pháp luật là pháp luật, quy tắc ngầm là quy tắc ngầm, võ sư đều chấp nhận, tương đương với quy củ của Siêu Phàm, bây giờ Siêu Phàm không nên dùng chung một bộ quy tắc với người bình thường! Nếu muốn không liên lụy đến người bình thường, cần phân định theo tình huống, Phích Lịch Thối và những quý tộc này là không giống với, không cần xếp chung! Còn có, thật muốn nói phạm pháp phạm tội, liên lụy đến người bình thường, trong chúng ta có rất ít người phạm phải, có thì cũng chỉ có một, ngươi đi bắt Nam Quyền là được!"
Nam Quyền đơ mặt.
Viên Thạc cười lạnh: "Hành động của Phích Lịch Thối, trong mắt của ta, còn ngông hơn Nam Quyền! Người ta giết vài người vây xem... Cũng chỉ là rắc rối trong giới võ lâm! Nam Quyền ăn cơm ở ngoài thường xuyên không trả tiền, không khác gì côn đồ, không ít lần ỷ thế khinh luật! Nếu muốn quản, trước hết giết hắn đi, ta cảm thấy đâu có khó!"
Lời này vừa nói ra, Bắc Quyền từ trước đến nay rất hay thích nói đạo lý, giờ phút này cũng yên lặng gật đầu, suy tư một phen, nói khẽ: "Tiểu Hạ đúng là có hơi không tuân theo quy củ, thích làm ra những chuyện mất mặt xấu hổ, năm đó Ngân Nguyệt xông pha giang hồ, thanh danh của hắn trong dân gian cũng rất thối… Thanh danh đám người Ánh Hồng Nguyệt còn không thối bằng hắn."
Chủ yếu là những người kia đều hoành hành trong võ lâm, không giống Nam Quyền, ăn cơm không trả tiền tại dân gian, không phải lần một lần hai mà là thường xuyên.
Nam Quyền có chút tức giận: "Về sau ta có tiền là có trả! Ta không có tiền mới phải đi ăn chịu, đều đã nói qua với chủ quán, có tiền liền đưa, chỉ nợ tiền chứ có phải quỵt luôn đâu!"
Ông ta cảm thấy thanh danh mình hiện đang xấu đi một cách triệt để.
Nên ông ta hơi nổi nóng: "Chính các ngươi đi Ngân Nguyệt hỏi, có phải sau khi ta có tiền ta liền trả ngay lập tức hay không?"
"Ngươi từng có tiền à?"
Có người cười lạnh.
Nam Quyền khẽ giật mình, một hồi lâu, chửi nhỏ một tiếng, đương nhiên là có chứ!
Xem thường ai đó?
Lý Hạo lại không có lên tiếng, chỉ như có điều suy nghĩ, pháp luật cũng cần áp dụng một cách phân biệt à?
Đây không phải tình trạng hiện tại sao, một bộ pháp luật, hai loại cách dùng.
Do Siêu Phàm khác biệt với người bình thường, Siêu Phàm áp dụng luật cho Siêu Phàm, người bình thường áp dụng luật phổ thông, Siêu Phàm tham gia phàm tục, vậy lại nên áp dụng bộ pháp luật nào?
Hắn rơi vào trầm tư.
Trước kia chưa từng suy nghĩ qua những chuyện này, hôm nay ngược lại là nghĩ rất nhiều, giống như Phích Lịch Thối, hắn dựa theo quy tắc ngầm trong võ lâm, sau khi chiến bại, vì để xả giận, đánh chết người vây xem.
Xét theo võ lâm, Viên Thạc cảm thấy không có vấn đề.
Hầu Tiêu Trần lại là cảm thấy không nên làm như vậy, nên lên án truy nã, cho nên Phích Lịch Thối nhìn thấy bọn họ ở đây hấp thu kiếm năng, hắn cũng không dám lại hưởng ké miếng nào mà chạy mất, hiển nhiên là sợ Hầu Tiêu Trần.
Lý Hạo hơi trầm tư, vừa nhìn về phía phía Võ Vệ quân ở dưới, lại nhìn qua đám quý tộc còn chưa kịp chạy trốn, cũng chưa bị bị xử quyết.
Hắn nhìn từng người một, hồi lâu sau mới nói: "Không bị thẩm phán, đều có thể đi, nhưng nếu chạy trốn... Ta sẽ quy án truy nã từng người! Phóng thích các ngươi theo quyền lợi của Tuần Dạ Nhân, chạy trốn... lại là phạm pháp!"
Phía dưới, những quý tộc kia khẽ giật mình, bọn họ còn cho là mình chết chắc!
Kết quả... được thả?
Thật hay giả?
Mà những kẻ chạy trốn đều là những quý tộc lớn mạnh đứng đằng sau, Lý Hạo ngược lại sẽ dám truy nã bọn họ?
Tất cả mọi người đều có vẻ không dám tin!
Có người sợ sệt trong lòng, không dám động đậy, có người cẩn thận quan sát từng li từng tí, thấy Lý Hạo không nhìn bọn họ, dò chừng xê dịch bước chân, sau một khắc, cấp tốc trốn đi, trong mắt ngập niềm vui sướng!
Thấy có người đi được, những người còn lại cũng lần lượt trốn đi theo...
Hầu Tiêu Trần nhìn thoáng qua Lý Hạo: "Sao lại không giết?"
Lý Hạo lắc đầu: "Thật sự không cần thiết, có nhóm đầu tiên là đủ rồi! Những người này, ta tất nhiên sẽ từ từ thu thập, hôm nay đủ rồi, để bọn họ trở về cũng có thể uy hiếp những người khác, ngoài ra cũng có thể tạo vài phiền phức cho một số người..."
Lý Hạo cười một tiếng, nhìn đại nha Cửu Ti bên cạnh.
Cuối cùng nhìn về phía Hầu Tiêu Trần: "Bộ trưởng cũng trở về Ngân Nguyệt đi! Có ta ở nơi này là đủ rồi."
Hầu Tiêu Trần nhíu mày.
"Một mình ngươi, vậy không được!"