Lý Hạo tức giận nói: “Ngươi tưởng ta cái gì cũng không biết sao? Chẳng nhẽ không cần bài trừ đối phương sao? Ta cần đầu người để thị uy, dần dần làm suy yếu tầm ảnh hưởng của Cửu Ti, đương nhiên cũng không thể để người đời cảm thấy Lý Hạo ta sợ hoàng thất cho nên không dám trêu chọc. Ta ngay cả người của hoàng thất cũng dám giết thì Cửu Ti sẽ cảm giác rằng ta điên rồi, ngược lại sẽ ngồi chờ ta lật mặt với hoàng thất! Ngươi cho rằng Lý Hạo ta chỉ là một kẻ lỗ mãng thôi sao?”
Ánh mắt Thất công chúa lấp lóe.
Trong lòng cũng đã hơi lay động, tên này, đúng thật không phải dạng người lỗ mãng.
Giết người của cả hai bên một lúc, Cửu Ti có lẽ sẽ cùng hoàng thất hiệp thương, liên thủ chống lại Lý Hạo, nếu hoàng thất biết nhân cơ hội để đưa ra một vài yêu cầu nhưng lại âm thầm tiếp tục tiến hành hợp tác với Lý Hạo… có lẽ sẽ thật sự thu hoạch được một vài lợi ích ngoài ý muốn.
Chỉ là kể từ đó, thành tựu cá nhân của Lý Hạo lại trở nên rất uy vọng.
Có thể nghĩ một chút thì thấy… ở thời đại này, uy vọng cũng chẳng để làm gì, mấu chốt vẫn phải xem thực lực.
Nàng suy tư một phen, gật gật đầu: “Có thể… chỉ là, việc này cần phải được giữ bí mật tuyệt đối!”
“Đương nhiên! Chẳng nhẽ ta lại muốn nói cho khắp thiên hạ biết là ta hợp tác với hoàng thất để thanh trừ kẻ địch? Nói đùa à! Đúng rồi, nhất định phải có chứng cứ rõ ràng, Lý Hạo ta không tùy tiện giết người, đừng đưa ta mấy người thành thật để giết, ta không có hứng thú làm thanh đao cho các ngươi.”
“Tuyệt đối sẽ không!”
“Vậy thì hợp tác vui vẻ!”
Lý Hạo lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Ta không ở đây thêm nữa, đúng rồi, thức ăn ở đây, mỗi ngày đưa đến Thành Bắc một phần cho ta. Còn tiền thì… cuối năm cùng kết toán cả thể.”
Thất công chúa lập tức cười nói: “Vậy thì không cần…”
“Vậy thì đa tạ công chúa hào phóng!”
“...”
Thất công chúa không phản bác được. Lý Hạo ngươi hiện tại thiếu chút tiền ấy sao?
Hơn nữa, ta chỉ là khách khí mà nói vậy, ngươi lại đi coi là thật!
Đương nhiên, đối với nàng mà nói, thì đây cũng chỉ là vài đồng bạc lẻ, cũng không đáng là bao, cười cười gật đầu.
Lý Hạo cũng không ở lại thêm, trực tiếp rời đi.
Thất công chúa cũng không tiễn khách.
Đợi đến khi Lý Hạo đi rồi mới suy nghĩ.
Con người Lý Hạo, thật ra cũng rất thú vị.
Mấy cái điều kiện mà hắn đưa ra cũng không tính là khó khăn.
Nếu như Lý Hạo thật sự có thể đứng vững ở Thiên Tinh Thành thì có lẽ cũng là chuyện tốt.
Nàng suy tư một phen, lấy ra một mặt thấu kính, đối diện lộ ra một gương mặt người.
“Phụ hoàng, người cũng nghe rồi, người cảm thấy như thế nào?”
“Lời của Lý Hạo rất thú vị.”
Thanh âm uy nghiêm chậm rãi truyền ra, mang theo một chút ý cười: “Hắn muốn dựng lên quyền uy của mình, thậm chí muốn dựng lên uy vọng to lớn ở trong dân gian, đạt tới tình trạng một lời nói ra tứ phía đều nghe theo… Nhưng hắn đã đánh giá quá cao những dân chúng kia rồi. Ta không biết phải chăng hắn đang muốn làm Nhân vương hay không, nhưng là Ngân Nguyệt, từ trước tới nay là nơi không chịu quản giáo. Thiên hạ loạn cũng là loạn ở phía bắc! Loạn, cũng tốt. Tất cả những việc hôm nay còn không phải vì những thứ này sao?"
Nói vài câu rồi lại chậm rãi nói tiếp: "Đáp ứng mọi điều kiện của hắn! Hiện tại hắn đã trở thành một bộ phận không thể thiếu của Ngân Nguyệt, Địa Phúc Kiếm, Ngũ Cầm Vương, những người này đều có quan hệ mật thiết với hắn. Muốn Ngân Nguyệt tiếp tục khai chiến với Cửu Ti, có lẽ còn cần sự manh động và dã tâm của Lý Hạo."
Mặc kệ là manh động hay là dã tâm, không vấn đề gì.
Tính cách của Lý Hạo nhất định sẽ còn sinh ra xung đột với Cửu Ti.
"Chúng ta cũng cho Cửu Ti nhiều hạn chế một chút, lại cho Lý Hạo cơ hội phát triển lớn mạnh tốt hơn."
Thất công chúa nói khẽ: "Phụ hoàng, chuyện đó, nếu như… nếu như người của Ngân Nguyệt thật sự đứng vững bước chân ở Thiên Tinh Thành…"
"Ngươi cho rằng có khả năng này xảy ra sao?"
m thanh uy nghiêm lần nữa vang lên: "Trước đó, nếu không có chúng ta hạn chế Cửu Ti, người của Ngân Nguyệt có thể chiếm được chút lợi ích sao? Nơi này là Thiên Tinh, không phải Ngân Nguyệt! Rõ chưa?"
"Rõ rồi ạ!"
Thất công chúa khẽ gật đầu, không nói lại điều gì, bóng người trong mặt kính cũng biến mất trong nháy mắt.
…
Còn Lý Hạo, đi ra khỏi Cửu Long Các, phía sau còn có nữ quản lý tiễn đường, vẫn nhiệt tình như cũ nhưng Lý Hạo cũng không thèm để ý.
Giờ phút này, hắn cũng đang suy tư.
Bên phía hoàng thất, mặc kệ có ý nghĩ gì nhưng nhân vật thiết lập mà chính mình dựng lên thì phải tiếp tục đến cùng, phía sau còn Chiến Thiên Thành và Ngân Nguyệt, hoàng thất nhất định sẽ phải có trận chiến to lớn nổ ra.
Hoàng thất có thể bị Cửu Ti ép thoái vị, nếu không có thực lực tương đương thì sẽ lập tức yếu đi một bậc, vẫn còn cần trợ giúp của hắn.
Hắn lại nghĩ đến bên phía Cửu Ti, Cửu Ti rất mạnh sao?
Sau khi bước vào Thần Thông, hắn cảm thấy cũng chỉ có vậy.
Dựa vào 18 vị ti trưởng, hiện tại chỉ có 17 vị, dù đều là Thần Thông, còn nắm giữ Cổ Thần Binh, chỉ vậy đã có thể trấn áp hoàng thất rồi sao?
Hoàng thất có 9 vương, 36 quốc công, còn có 22 vị hoàng tử hoàng nữ thế hệ này, còn có cả Thiên Tinh Vương… như vậy rồi còn không thể chống lại Cửu Ti sao?
Lý Hạo thầm nghĩ, có lẽ phải lấy được tư liệu từ phía hoàng thất mới có thể tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Mà sự việc cấp bách, hắn phải tự mình về một chuyến.
Đi Ngân Nguyệt!
Chiến Thiên Thành cũng muốn đi, bên phía tiểu thụ cũng muốn đi, Ngân Thành cũng muốn đi…
Hắn đã nói với hoàng thất, không biết liệu trong lúc mình đi thì sẽ có đám người nào đang âm thầm mai phục muốn ám sát hắn hay không?
"Âm thầm mai phục để ám sát ta… còn không bằng liên thủ với Cửu Ti giết ta!"
Lý Hạo cười, nói như vậy thì có lẽ tổn thất càng lớn hơn, còn không có lợi bằng để cho cường giả của Cửu Ti giết chết chính hắn.