Thế nhưng, vì tương lai tốt đẹp, nó sẽ cố chịu đựng: "Không cần, ngươi để ta tiến vào trong cơ thể hay là..."
"Việc này... để trong nhẫn trữ vật đi, tiền bối chịu khó một chút!"
Lý Hạo bất đắc dĩ nói: "Ta cũng muốn đặt tiền bối trong cơ thể nhưng bây giờ Tinh Không Kiếm mới chỉ miễn cưỡng tiến vào cơ thể, thích phát kiếm khí lung tung, ta sợ vô tình thương tổn tiền bối, như vậy thì không ổn đâu!"
Hay lắm, lý do rất hợp lý!
Tiểu thụ không thèm để ý.
Tùy ngươi! Chỉ cần ngươi lấy được Thần Năng Thạch và Nguyên Thần Binh cho ta là được, những chuyện khác đều không đáng kể.
Lý Hạo cất Tiểu thụ mini vào nhẫn trữ vật.
Một lát sau, hắn lấy ra một đống hạt giống: "Tiền bối, dùng loại hạt giống này bồi dưỡng ra lương thực ta cần phải mất bao lâu?"
"Chủng loại kém nhất! Ta phải cải tiến một phen, chắc khoảng ba tháng."
Lý Hạo cảm khái, quả nhiên vẫn là kém nhất!
Đây là chủng loại mà Triệu thự trưởng nói là tốt nhất, xem ra, ở thời đại bây giờ, ngay cả giống lúa cũng kém hơn văn minh cổ.
Tiểu thụ vẫn còn bản thể, không ảnh hưởng quá lớn đến việc bồi dưỡng lương thực.
Lý Hạo không nán lại lâu.
Lần này hắn thu hoạch rất lớn!
Phân thân của Tiểu thụ, 500 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, Hoàng Vũ còn góp nhặt khoảng 2000 bộ khôi giáp muốn hắn đổi thành Chiến Thiên quân, loại áo giáp gì cũng có, áo giáp Hắc Giáp quân chiếm đa số, có hơn 1000 bộ.
Còn có một số áo giáp mà Lý Hạo không biết, không biết được lấy từ đâu, cũng không biết có phải quân chính quy hay không.
Lý Hạo ngựa không dừng vó tiến đến Hoành Đoạn Hạp Cốc.
Lần này để Hắc Báo làm tọa kỵ, hắn bay mệt rồi.
...
Chiến Thiên thành, Lý Hạo đã trở về.
Lần này, Vương thự trưởng cảm nhận được, ông hơi bất ngờ, tại sao lại tới nữa?
Ngay sau đó, toàn bộ Chiến Thiên thành chấn động một cái, một gốc cây gần như bao trùm toàn bộ Chiến Thiên thành run run.
Lý Hạo muốn chấn nhiếp Tiểu thụ nên cố ý đưa nó ra.
Tiểu thụ hơi run rẩy, không rên một tiếng, dường như đã chết, nhưng trong lòng thì đang rung động!
Quả nhiên vẫn còn sống! Không chỉ Hòe tướng quân mà dường như những yêu thực khác trong Chiến Thiên thành đều chưa chết hẳn, chỉ là bị Hòe tướng quân bao lấy, bảo lưu chút sinh cơ, có lẽ bọn chúng cũng có thể khôi phục.
Lần này Vương thự trưởng không đợi Lý Hạo đến bái phỏng mà là trực tiếp bay ngang qua bầu trời, lên cửa thành, nhìn thấy Lý Hạo ở phía xa, cũng nhìn thấy Tiểu thụ mini.
Dường như ông nghĩ ra gì đó nhưng rất nhanh đã biến mất.
Lý Hạo mang theo Tiểu thụ tiếp tục tiến lên, nhanh chóng đến cửa thành, đến đây, Tiểu thụ bỗng nhiên rơi xuống đất, hóa thành một gốc cây cao cỡ một người, uốn thân hướng về hai chữ "Chiến Thiên" giống như đang hành lễ.
Lý Hạo kinh ngạc rồi bình tĩnh lại rất nhanh.
Xem ra Tiểu thụ cũng biết lai lịch của hai chữ này, có lẽ năm xưa có người đã nhắc đến ở đế cung.
Sau khi hành lễ, Tiểu thụ lại biến thành cỡ mini, lơ lửng bất động trên bờ vai Lý Hạo.
"Lý đoàn trưởng!"
Ba vị đoàn trưởng hạ xuống đất, nhìn Lý Hạo rồi lại nhìn Tiểu thụ, nghi hoặc hỏi: "Yêu thực ư? Ở đâu ra vậy?"
"Ở đế cung."
"Đế cung?"
Thất đoàn trưởng nhớ ra điều gì đó: "Đế cung... Đế cung bị vứt bỏ ư? Ta nhớ ra rồi, trước kia bên cửa có cái cây, nhưng hình như không phải cái cây này..."
"Đó là cha ta!"
Tiểu thụ dao động tinh thần.
Lý Hạo ngạc nhiên nhìn Tiểu thụ: "Ngươi có thể nói chuyện với bọn họ ư?"
Ba vị đoàn trưởng câu thông cùng mình thông qua áo giáp chứ không phải tinh thần dao động.
"Cùng là bản nguyên một đạo, bản nguyên của bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán nên đương nhiên là có thể."
Lý Hạo đã hiểu!
Thất đoàn trưởng lên tiếng: "Thì ra là thế! Đáng tiếc... Nhưng cũng bình thường thôi, đã nhiều năm như vậy rồi, rất nhiều người Chiến Thiên quân đã chết, chúng ta cũng đều mục nát, thời gian khiến người ta già đi, còn sống sót đã là may mắn!"
"Tiếc là Hòe tướng quân chưa khôi phục, nếu không thì có thể tâm sự cùng ngươi rồi."
Ông không nhiều lời, nhìn Lý Hạo hỏi: "Lý đoàn trưởng muốn đến quân doanh ư?"
"Đúng, đổi chiến giáp một chút."
"Ngươi lại lấy thêm được chiến giáp ư?"
"Ừ."
"Xem ra tăng cường đoàn này của ngươi sắp phát triển rồi!"
Lý Hạo cười một tiếng, không trò chuyện nhiều, nhanh chóng dẫn Tiểu thụ đi về hướng quân doanh.
Vào trong thành, Tiểu thụ càng thêm trầm mặc.
Ngay sau đó, trong lòng Tiểu thụ xuất hiện một câu: "Cha ngươi đã chết rồi sao? Đáng tiếc, đó là một vệ sĩ trung thành, năm xưa đế cung bị vứt bỏ, chỉ có cha ngươi không muốn rời đi, về sau hình như vị Miêu Cung kia tặng một trái Miêu Quả, vậy mà vẫn không thể cứu vãn được sao?"
Tiểu thụ chấn động!
Ai?
Ngay sau đó, sâu trong đáy lòng hiện ra một con rùa đen: “Là ta."
"Tiền bối!"
Tiểu thụ rung động: "Tiền bối vẫn còn tồn tại ư?"
"Ta là Thần Binh, sẽ không chết, sao lại không còn tồn tại được?"
"Thế nhưng... Tinh Không Kiếm... Truy Phong Ngoa..."
"Bọn chúng không giống ta, ta là binh hồn Cổ Thần Binh, Tinh Không Kiếm và Truy Phong Ngoa sau này đều bị cải tạo, Kiếm Tôn không thích mang theo Thần Binh có ý thức tự chủ, để Chú Thần đại nhân rèn đúc lại một lần nữa, hơn nữa, cho dù có binh hồn mà ở trong tay Kiếm Tôn thì cũng không sống nổi tới trận chiến tiếp theo..."
Cũng đúng!
Tiểu thụ đã hiểu!
Kiếm ý của Kiếm Tôn là loại một khi xuất kiếm, ngươi không chết thì là ta vong, Tinh Không Kiếm mà có binh hồn thì sẽ rất thảm, ba ngày đổi mới một lần, bằng không, chém ra một nhát là binh hồn cũng mất.
"Tiền bối, ta..."
"Không sao, chỉ tùy ý tâm sự mà thôi, đừng e ngại, ngươi là hậu nhân thủ vệ đế cung, bây giờ còn thừa kế nghiệp cha, mặc dù chỉ là hành cung, còn bị bỏ hoang nhưng dù sao cũng được Miêu Thụ đại nhân tán thành, đều là một phe cánh, hơn nữa ai dám trêu chọc người Miêu Cung chứ? Sẽ không ai làm gì ngươi!"
Tiểu thụ ngượng ngùng, không dám nhiều lời.
Miêu Cung có địa vị cực cao!
Thế nhưng bây giờ là niên đại nào rồi, ai biết tình huống bên này như thế nào, hơn nữa nơi kia chỉ là đế cung bị bỏ hoang, không phải đế cung thật.
Thân ảnh Lão Ô Quy dần dần tiêu tán: "Đừng nói với Lý Hạo về ta, cũng đừng nói quá nhiều chuyện cũ với hắn, quá khứ đã qua rồi, đừng để Tân Võ quấy nhiễu thời đại này! Thuận theo tự nhiên là được!"
"Vãn bối đã biết!"
"Ừm."
Lão Ô Quy hoàn toàn tiêu tán, Tiểu thụ cũng yên tĩnh trở lại.
Lý Hạo hoàn toàn không biết gì cả.