Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129: Viên Thạc Xuất Thủ

Chương 129: Viên Thạc Xuất Thủ Chương 129: Viên Thạc Xuất Thủ

Chương 129: Viên Thạc Xuất Thủ

Mộc Sâm từ tốn hạ xuống đất, nhìn về phía tên Siêu Năng Giả phi thiên cũng vừa rơi xuống cách đó không xa, trong mắt lóe lên sát ý, ông muốn giết chết tên này.

Nếu vừa rồi không may mắn bắn trúng gã thì thật sự rất khó giết!

Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.

Bằng không, đối đầu với một Siêu Năng Giả có khả năng phi thiên, Lưu Long muốn trốn cũng khó.

Năng lực phi thiên quả thật rất khủng khiếp.

Có thể theo dõi, khóa chặt, truy tra, ẩn nấp...

Ông phải làm sao đây, có nên giết gã hay không?

Nếu giết, những tên Siêu Năng Giả còn lại đại khai sát giới đồ thành thì phải làm thế nào?

"Nhường ra một đường, thả hắn đi!"

Giờ phút này, Mộc Sâm đành phải bất lực từ bỏ.

Ông có trách nhiệm phải thủ vững Ngân Thành.

Về phần Tuần Dạ Nhân ra mặt báo thù sau đó cũng vô dụng. Nếu đêm nay Ngân Thành chịu thương vong nặng nề, cho dù Tuần Dạ Nhân có thực sự chó cùng rứt dậu giết đối phương thì mọi chuyện cũng không thể vãn hồi được nữa.

Dưới lớp mặt nạ quỷ, gã Siêu Năng Giả phi thiên bị vây quanh lúc này hiện lên một tia cười giễu cợt.

Vừa rồi còn tưởng rằng mình chết chắc, nhưng hiện tại... quả nhiên phàm tục vẫn là phàm tục, cố kỵ quá nhiều, rốt cuộc vẫn là không dám giết gã!

Chờ cho đến khi kết thúc nhiệm vụ này... Chờ đi!

Hôm nay không tiện đối phó với tên béo Mộc Sâm ấy, nhưng đợi bắt được Lý Hạo xong, gã sẽ tới xử lý tên mập đó sau.

"Ti trưởng!"

Xung quanh, có những tuần kiểm vô cùng phẫn nộ!

Để chúng đi ư?

Tên phi thiên này có tính uy hiếp rất lớn, đêm nay mấy người bọn họ đã bí mật quan sát, kẻ uy hiếp lớn nhất đến đội trưởng đội chấp pháp Lưu Long chính là gã.

Vất vả lắm các anh em trong đội mới bắn rơi được gã xuống, thế mà bây giờ lại phải thả đi sao?

Mặc dù Lưu Long đã trốn thoát, nhưng ông ta có thể chạy được bao xa? Chỉ cần một mình gã đuổi theo thì sớm muộn gì Lưu Long cũng bị bắt kịp.

"Thả hắn đi!"

Mộc Sâm hết sức buồn bực, bất quá ông chỉ có thể kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng, không còn cách nào khác.

Mấy tên Siêu Năng Giả còn lại vẫn chưa rời đi, nhất là gia hỏa phóng lôi đình ban nãy không biết đã trốn đi đâu. Lỡ đâu hắn đang ẩn nấp ở nơi nào đó, tùy thời hạ một kích xuống cũng đủ để phá nát bao nhiêu ngôi nhà của người dân vô tội.

Trong thế đạo hắc ám này, rất khó để bắt chúng.

Khi đó, tử vong quá thảm trọng, ông không thể vì mấy người Lưu Long mà hy sinh tính mạng của bách tính Ngân Thành.

"Mộc ti trưởng, gặp lại sau!"

Tên Siêu Năng Giả phi thiên cười giễu cợt một tiếng, rất nhanh gã đã bay lên không trung.

Trên trăm khẩu súng thì sao?

Phải biết, ta không đơn độc!

Đây cũng là lợi ích của đoàn đội, nếu chỉ có một người thì hôm nay gã nhất định đã xong đời, nhưng gã còn có đồng bạn, những người đó đã giúp gã răn đe Tuần Kiểm Ti, khiến các tuần kiểm khác không dám manh động.

Đúng vào lúc tên quỷ diện phi thiên bay lên, đột nhiên, một bóng người nhanh như chớp đằng không lao lên, mạnh mẽ đấm ra một quyền!

Cú đấm này hệt như sấm sét!

Ầm!

Tức khắc, thân thể gã trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy, từng mảnh rải rác rơi xuống đất.

"Aaaa!"

Có người kinh hoảng thét lên, đó là một vài cư dân đang lén lút quan sát tình hình nơi xa.

Trên không trung, người vừa tới không phải là ai xa lạ.

Viên Thạc mượn lực đằng không, dùng sức đánh bay tên Siêu Năng Giả phi thiên, máu trào ra khóe miệng, có chút lạnh lùng, có chút giễu cợt nói: "Lão phu không sợ! Vốn đã là người sắp chết, nay còn có thể giết bớt một tên súc sinh, kể cũng đáng!"

Dứt lời, Viên Thạc vác theo trường đao, giẫm lên những tòa nhà cao tầng xung quanh, lao nhanh trong màn mưa đêm, một đường đuổi theo Lưu Long, tiếng cười truyền ra xung quanh: "Lưu tiểu tử, đại nạn phủ đầu, lão phu đến cứu ngươi đây! Ngân Thành này chẳng được mấy vị Phá Bách, ngươi đã dám chiến thì lão phu cũng không sợ!"

"Viên Thạc!"

Một tiếng gầm vang phẫn nộ truyền ra từ nội thành.

Đó là âm thanh của vị Siêu Năng Giả lôi đình.

Gã cực kỳ tức giận!

Gã không ngờ rằng Viên Thạc lại dám ra tay vào lúc này.

Hai người đã chết!

Cộng thêm ba người bị giết trước đó, tổng cộng một nửa nhân lực đã bay mất chỉ trong vẻn vẹn một buổi tối.

"Chết tiệt!"

"Đuổi theo!"

Sau một khắc, mấy đạo nhân ảnh cấp tốc truy kích, cả đám đều vô cùng phẫn nộ. Một kẻ sắp chết như Viên Thạc mà cũng dám xông lên nghênh chiến, lá gan của đám võ sư ở Ngân Thành cũng quá lớn rồi!

Mà nơi xa, sắc mặt Hồ Hạo và Lý Mộng đều rất cổ quái.

Nhanh quá!

Trong nháy mắt, Viên Thạc bước đi nhẹ nhàng giống như một con chim, trực tiếp đằng không lên không trung, một quyền đấm chết tên Siêu Năng Giả Nguyệt Minh!

Đây... không phải là lão đầu tử sắp chết rồi sao?

Không ngờ ông ta vẫn còn sức đấu một trận!

Ngay sau đó, cả hai đều biến sắc, phải làm sao bây giờ?

Lần này phiền phức lớn rồi!

Theo hay không theo?

Nếu không theo, Viên Thạc mà chết thì bọn họ cũng không cách nào bàn giao với cấp trên. Nhưng nếu theo... có khi nào lại gây ra một cuộc chiến giữa Tuần Dạ Nhân và tổ chức siêu năng không?

Đương khi hai người còn đang do dự, ở đằng xa, Mộc Sâm đột nhiên cất lời chế nhạo: "Không đi theo thì muốn ở lại đây ăn bữa khuya à? Các ngươi không dám tùy tiện động thủ, chẳng lẽ bọn chúng dám? Nếu thực sự phải đối mặt với Tuần Dạ Nhân, họ sẽ thắng chắc? Ngu ngốc!"

Cả hai đỏ mặt!

Bị mắng rồi!

"Đi!"

Hồ Hạo cũng có thể phi thiên, gã lập tức tóm lấy Lý Mộng, nhanh chóng bay đi.

Như Mộc Sâm đã nói, bọn họ không dám tùy tiện ra tay thì những tên kia cũng không dám tùy tiện xuất thủ. Bằng không, một khi gây ra chiến tranh giữa hai thế lực lớn, không ai có đủ khả năng gánh vác trách nhiệm này.

"Ti trưởng!"

Mấy vị tuần kiểm nhìn về phía Mộc Sâm, khó nén buồn bực, cứ để những người đó đi như vậy sao?

Mặc dù tên phi thiên đáng hận ban nãy đã bị Viên Thạc giết, nhưng... đây không phải người do tuần kiểm bọn họ giết, ngẫm lại vẫn thật khó chịu!

Nhìn thấy những kẻ đó đuổi giết đội trưởng đội chấp pháp, tất cả mọi người đều không cam lòng!

Chúng ta nhiều người nhiều súng, sự thật chứng minh, những kẻ kia cũng đâu phải không thể bị bắn chết.

Mộc Sâm xua tay, có phần mất hứng.

Ông ta nhìn về phía xa, có chút tự giễu và bất lực, ông quay đầu, dẹp đường hồi phủ đi về phía Tuần Kiểm Ti.

Không ổn.

Có vẻ Lưu Long sắp không xong rồi. Ông đã cảm nhận được một luồng năng lượng thần bí mãnh liệt hơn đang dao động, có thể là có cường giả cấp Nhật Diệu sắp tới.

Mộc Sâm đè nén sự bất an trong lòng, vừa đi vừa hét lớn: "Hãy nhớ lấy sự nhục nhã của ngày hôm nay! Nhớ kỹ, siêu năng không vào thành thì thôi, nhưng một khi bọn chúng dám vào thành, binh sĩ Ngân Thành chúng ta sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, không ai trong chúng ta được phép dung thứ cho sự càn quấy của bọn chúng!"

Đây là răn đe, cũng là sự bất lực của Mộc Sâm.

Chỉ có thể hét lên vài tiếng để giải tỏa bớt tâm trạng nặng nề của mình.

Ti trưởng Tuần Kiểm Ti giờ phút này có chút bi ai, đường đường là một ti trưởng uy nghiêm, nhưng lại bị mấy tên Siêu Năng Giả chèn ép đến nỗi không dám đánh người... Mẹ nó, thật biệt khuất!

Rất nhanh, Mộc Sâm đã đi tới chỗ một đám người đang bị tuần kiểm bắt giam, ông lười nhiều lời với bọn hắn, trường đao vung lên, liên tiếp chém xuống hơn mười cái đầu.

Phảng phất như thể ông không hề nghe thấy tiếng kêu rên, lại càng không nhìn thấy huyết dịch bắn tung toé, một đao thờ ơ vung xuống, ông lạnh giọng nói: "Lưu Long không so đo, nhưng ta thì có. Hôm nay ta giết không được đám siêu năng, nhưng giết đám nội ứng các ngươi thì không thành vấn đề! Không nhìn một chút xem đây là lãnh thổ của ai, còn dám ở trên địa bàn của ta mà bán mạng cho lũ rác rưởi kia!"

Từng cái đầu rơi xuống đất, Mộc Sâm lúc này mới phát tiết hỏa khí xong, một giây sau ông đưa mắt nhìn về phía xa xăm, trong mắt hiện lên vài phần bất lực.

Tất nhiên, vẫn có một chút mong chờ.

Vương Minh và kẻ sau lưng gã có đi theo không?

Mong rằng Tuần Dạ Nhân lần này sẽ ra sức hơn, nếu còn không làm gì đó thì sắp bị người ta đè đầu cưỡi cổ tới nơi rồi.

Phía đối phương thật sự đã có tồn tại cảnh giới Nhật Diệu đến!

Không biết đám người Vương Minh có thể đối phó hay không!

Về phần Lưu Long... Chỉ mong rằng ông ta còn sống sót.

Bình Luận (0)
Comment