Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 130 - Chương 130: Hậu Quả

Chương 130: Hậu Quả Chương 130: Hậu Quả

Chương 130: Hậu Quả

Bấy giờ, vị ti trưởng mập mạp thường ngày hiền lành này trực tiếp giẫm lên xác chết, nhân tiện lau đi vết máu dưới chân, trông cực kỳ lãnh huyết.

Vừa đi vừa lắc đầu, Viên Thạc đi xem náo nhiệt cái gì chứ?

Lão đầu tử đã sắp xuống mồ tới nơi mà cũng ráng nhúng tay vào, coi chừng trận chiến đêm nay kết thúc xong, dù ông ta không bị siêu năng giết chết thì chính mình cũng khó sống nổi!

"Đợi ta một bước vượt trước kia, dám đem nhật nguyệt thay đổi càn khôn!"

Dưới màn mưa đêm, Mộc Sâm mũm mĩm khẽ ngâm một bài hát, như thể mọi chuyện đã qua đi, khuôn mặt tươi cười đầy tự do tự tại.

Mang theo binh lính dưới trướng đi tới thánh đường trước đó, Mộc Sâm khẽ ngoắc tay, một đám người lập tức xông vào, trên tay cầm theo không ít các loại thiết bị tối tân, nhanh chóng thu thập số năng lượng thần bí từ thi thể của những Siêu Năng Giả đã chết.

"Lưu lão đệ, nếu ngươi sống sót trở về, ta tất sẽ trả lại cho ngươi, nhưng nếu ngươi chết... thì chúng sẽ thuộc về ta, ta cũng cần!"

Mộc Sâm thở dài rồi lại cười.

Ngươi chết, ta sẽ nhận lấy, một khi bước vào lĩnh vực siêu năng, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!

Ngân Thành cũng không phải chỉ có duy nhất một mình ngươi, Lưu Long, thật sự đừng tưởng ngươi cường đại, không có lão tử âm thầm hỗ trợ thì đội chấp pháp lấy đâu ra nhiều vũ khí đạn dược như vậy, lấy đâu ra nhiều không người sợ chết luôn sẵn sàng bán mạng tham gia đội săn quỷ của ngươi?

Quay đầu lại nhìn về phía bắc thành nơi xa, nụ cười của Mộc Sâm vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia sát khí lạnh lẽo.

Những tên quỷ diện các ngươi, ta đều nhớ kỹ rồi!

. . .

Ngoại ô phía bắc.

Ba người Lý Hạo chạy hết tốc lực, tiêu hao rất lớn nhưng cũng khôi phục rất nhanh.

Bọn họ nghe được tiếng súng trong thành.

Bước chân Liễu Diễm hơi chậm lại, quay đầu nhìn thoáng qua Ngân Thành phía sau, lộ ra một nụ cười nói không nên lời là trào phúng hay thổn thức.

Cuối cùng thì Tuần Kiểm Ti vẫn xuất thủ.

Tại Ngân Thành, người có thực lực phát động nhiều người cầm súng uy hiếp cũng chỉ có 'tên khổng lồ' Tuần Kiểm Ti kia.

"Lão đại sắp thoát vây khốn rồi!" Liễu Diễm lẩm bẩm.

Vị kia cố kỵ quá nhiều, có lẽ sẽ không dễ dàng ra tay, nhưng ít nhất có thể bảo đảm rằng Lưu Long sẽ không bị giết trong thành.

"Tuần Kiểm Ti?"

Lý Hạo cũng phản ứng lại, hơi ngạc nhiên.

Tuần Kiểm Ti nhúng tay vào rồi?

Thật sự hắn không nghĩ tới việc này.

"Ừm, hẳn là thế!"

Liễu Diễm tiếp tục chạy, vừa chạy vừa nói: "‘Tên khổng lồ’ Tuần Kiểm Ti ấy là cấp trên của chúng ta, không phải người tốt đâu. Ngươi cẩn thận một chút, chớ để chúng bán đi còn thay người ta đếm tiền!"

Lý Hạo đã gặp Mộc Sâm.

Hắn nhậm chức chưa được mấy ngày thì Mộc Sâm đã tự đến gặp hắn, còn khích lệ hắn vài câu. Đây là một người rất hòa nhã, thanh danh tại Tuần Kiểm Ti cũng rất tốt.

Chỉ là Lý Hạo không nghĩ tới Mộc Sâm ngày thường vô thanh vô tức, đêm nay lại dám nhúng tay vào việc siêu năng?

"Ti trưởng cũng là võ sư à? Hay là Siêu Năng Giả?"

"Võ sư!"

Liễu Diễm nhanh chóng trả lời: "Siêu Năng Giả gần như đều ở Tuần Dạ Nhân, người ở lại Tuần Kiểm Ti đều là người bình thường. Phần lớn Ti trưởng các nhiệm kỳ đều là võ sư, nhưng cũng có một vài vị không phải, chỉ là người bình thường thuần túy."

Lý Hạo không hỏi lại.

Giờ này cũng không phải lúc tò mò mấy chuyện đó.

Ba người tiếp tục phi nhanh.

Một lát sau, vượt qua một mảnh đất cỏ hoang, tiến về trước hơn một ngàn mét là một kho hàng lớn.

Có thể nhìn thấy dáng vẻ mờ nhạt ban đầu của ngọn núi.

Đó là Thiên Vương sơn!

Địa điểm lần này Lưu Long lựa chọn chính là ở đây. Lý Hạo không rõ vì sao nhất định phải tới đây tập hợp. Bất quá bây giờ hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lưu Long.

Sắp đến rồi!

Đúng lúc này, Liễu Diễm bỗng ngồi sụp xuống giữa một dàn cỏ hoang.

Trần Kiên cũng nhanh chóng cúi mình theo, hai người trực tiếp lôi Lý Hạo cùng ngồi xổm xuống.

Không có tiếng động!

Lý Hạo nhìn quanh một vòng, không phát hiện bất kỳ thứ gì.

Nhưng hắn tin vào phán đoán của Liễu Diễm, cho nên cũng không dám phát ra âm thanh nào, lẳng lặng nấp mình trong đám cỏ hoang cao cỡ một thân người. Mưa vẫn tiếp tục rơi nặng hạt, giấu đi âm thanh sột soạt khi bọn họ giẫm đè lên cây cỏ xung quanh.

Cứ như vậy, qua tầm 30 giây sau, bỗng có âm thanh súng nổ vang lên.

Mưa to làm giảm đi âm thanh tiếng súng nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng súng trầm đục mơ hồ như cũ.

Liễu Diễm không nói chuyện, chỉ càng đè sát Lý Hạo cúi xuống thấp hơn.

Trần Kiên thì làm thủ thế với Lý Hạo, Lý Hạo vừa xem liền hiểu.

Ngô Siêu!

Là bọn Ngô Siêu tới!

Trước đó Ngô Siêu và Vân Dao rời đi để tiếp ứng đội trưởng, một mực chưa từng xuất hiện. Lý Hạo cũng lo lắng bọn họ xảy ra chuyện, bây giờ xem ra họ vẫn còn sống, chỉ là hình như đang bị người truy bắt.

"Gâu gâu gâu!"

Trong đêm mưa, một đầu hắc cẩu cũng đang sủa loạn không ngừng, âm thanh văng vẳng truyền vào tai Lý Hạo.

Hắc Báo đến rồi!

. . .

Giờ phút này, sắc mặt Ngô Siêu trắng bệch, thở dốc kịch liệt không ngừng.

Trên tay y còn ôm theo một chú chó con và nữ bác sĩ Vân Dao của đội.

Hắc Báo trái lại vẫn còn chút sức lực, thấp giọng gầm gừ không dứt, tựa như đang uy hiếp thứ gì đó.

Vân Dao sớm đã làm mất mắt kính.

Nàng không nhìn thấy huyết ảnh!

Hiện tại có thể nhận biết huyết ảnh ở đâu là nhờ vào Hắc Báo, hướng Hắc Báo sủa chính là vị trí của thứ tà môn kia.

Vân Dao dáng người thấp bé, tuy rằng đang chạy trốn nhưng vẫn không quên ôm khư khư hộp thuốc của mình như cũ.

Nhìn thoáng qua Ngô Siêu, Ngô Siêu đã thụ thương.

Có một tên Siêu Năng Giả một mực bám theo bọn họ!

Đại bộ phận đều đã bị đội trưởng dẫn đi. Ban đầu vốn có hai Siêu Năng Giả đuổi theo Ngô Siêu và Vân Dao, nhưng trước đó trong thành xảy ra chuyện, một tên rời đi trước, chỉ còn một tên khác vẫn kiên trì bám đuổi.

"Ngươi cố chạy đến điểm tập hợp đi..."

Ngô Siêu gầy yếu, sắc mặt đỏ bừng, nước mưa nhỏ trên đầu xuống xen lẫn từng dòng màu đỏ.

Đây là màu của máu!

Tay y cũng bị thương không nhẹ.

Tốc độ tay Siêu Năng Giả đuổi theo sau không kém gì y. Thật ra song phương chưa có lần nào va chạm, nhưng gã cứ một mực đuổi theo, dù có Hắc Báo chỉ đường thì bọn họ cũng bị huyết ảnh xâm nhập mấy lần.

Ngô Siêu không phải là Lưu Long, y không thể dùng nội kình khiến huyết dịch sôi trào để bức huyết ảnh rời đi như Lưu Long được.

Y bị huyết ảnh đốt từ trong lục phủ ngũ tạng, ngay cả vùng đầu hình như cũng bị nó đốt thủng.

Nước mưa rơi xuống, cuốn theo máu chảy liên tục.

Vân Dao không nói chuyện, chỉ cấp tốc mở hộp thuốc, lấy ra một viên thủy tinh cầu nho nhỏ, nhanh nhẹn nhét vào miệng y. Ngô Siêu cũng không nói gì, trực tiếp nuốt vào họng, sau một khắc, sắc mặt càng đỏ hơn.

Không chỉ vậy, khí huyết của y cũng bắt đầu sôi trào, có điều làn da bị nứt ra khiến tốc độ máu chảy xuôi càng nhanh hơn.

Vân Dao vội vàng giúp y xử lý vết thương, một luồng năng lượng chấn động nhàn nhạt tràn ra trong tay nàng, miễn cưỡng khép vết thương lại, bất đắc dĩ nói: "Đi, đi đến điểm tập hợp trước. Về phần thứ kia… ngươi tự biết hậu quả!"

Hậu quả gì?

Chính là hậu quả của việc nuốt viên thủy tinh bé xíu ấy vào!

Ngô Siêu bật cười, nụ cười có phần âm u, lạnh lẽo.

Đương nhiên y biết hậu quả, viên thủy tinh be bé ấy không khác gì người uống rượu độc để giải khát, vừa là bùa đòi mạng, cũng vừa là phương thuốc hay, có thể kích phát tiềm năng của người dùng, nhưng sử dụng trong thời gian dài thì dần dần sẽ phế đi.

Thế nhưng... Giờ phút này ai lại quan tâm tới chuyện đó?

Ngô Siêu nhanh chóng khôi phục được trạng thái đỉnh phong, sức mạnh và tốc độ đều hồi phục. Một tay y nắm lấy Vân Dao, một tay siết chặt Hắc Báo, điên cuồng lao nhanh về phía nhà kho nơi xa xa.

Bình Luận (0)
Comment