Chương 131: Mục Tiêu Rõ Ràng
Một lát sau, một bóng người chợt lóe lên, trên thân toát ra hào quang màu u lam nhàn nhạt.
Siêu Năng Giả mang mặt nạ quỷ đã đuổi tới.
Đuổi từ trong thành tới đây, thế mà gã không thể đuổi kịp một Trảm Thập... Mặc dù tốc độ tên kia cũng khá nhanh, nhưng có thể trốn lâu như vậy cũng vượt qua dự đoán của tên quỷ diện.
"Con chó kia..."
Lúc đầu gã không thèm để ý nó, nhưng giờ đây gã hơi nghi hoặc.
Gã cảm giác con chó kia có lẽ khá đặc biệt, hình như nó có thể nhìn thấy huyết ảnh mà người thường không thấy được.
Huyết ảnh nhiều lần truy sát, dù đuổi sát đối phương nhưng kết quả hầu hết đều bị tránh đi, chỉ có thể làm Ngô Siêu bị thương một lần.
Theo lý mà nói thì Trảm Thập không thể tránh thoát huyết ảnh.
Ngay cả Lưu Long cũng không thể tránh đi, chỉ có thể lấy cứng chọi cứng!
Con chó đen kia... Thật thú vị!
"Chó đen sắp thành tinh?"
"Hay là chó đen vốn dĩ đã đặc biệt?"
Quỷ diện u lam không hiểu nổi. Thật ra chính bản thân huyết ảnh cũng là thứ đặc thù, kể cả đám người quỷ diện cũng không hiểu biết quá nhiều về nó, mặc dù chính gã cũng được giao cho nắm giữ một đạo huyết ảnh, nhưng không có nghĩa là gã biết tất cả mọi chuyện.
Giờ phút này, có một luồng năng lượng thần bí nhàn nhạt tỏa ra, gợn sóng trên người gã. Sau một khắc, huyết ảnh nhanh chóng xuất hiện, lần nữa đuổi theo về phương hướng nơi xa.
. . .
Trong đám cỏ hoang trên đất.
Liễu Diễm không hề lên tiếng, dù đám người Ngô Siêu vụt nhanh qua trước mặt bọn họ thì nàng cũng không ra mặt.
Có Lý Hạo bên cạnh tùy thời truyền tinh quang năng cho, nên cả nàng và Trần Kiên đã khôi phục rất nhiều lực lượng so với trước đó.
Bấy giờ, nàng cố nén âm thanh hô hấp.
Thấy dáng vẻ này của nàng, Lý Hạo liền biết Liễu Diễm muốn đuổi theo đánh lén tên Siêu Năng Giả kia.
Sở dĩ xác định gã là Siêu Năng Giả... Bởi vì Lý Hạo thấy được!
Đúng vậy, quá rõ ràng trong đêm mưa.
Trong đêm tối, nơi xa có một ánh sáng lấp lóe như ánh trăng, đó là năng lượng thần bí, Nguyệt Minh!
Những người khác vẫn chưa ai biết việc Lý Hạo có thể nhìn thấy năng lượng thần bí.
"Siêu Năng Giả!"
Lần này không phải võ sư, người truy sát bọn Ngô Siêu là một Siêu Năng Giả cấp bậc Nguyệt Minh.
Tồn tại cao hơn so với Phá Bách, thậm chí còn khó chơi hơn nhiều so với Phá Bách, dù rằng gã chỉ đi một mình chứ không dẫn theo cả tiểu đội như tên trước.
Liễu Diễm là một võ sư cấp bậc Trảm Thập nhưng lại muốn mai phục tập kích đối phương.
Rất khó!
Siêu Năng Giả khó đối phó hơn nhiều so với võ sư cùng cấp.
Xem ra thành công trước đấy đã khiến Liễu Diễm lớn gan. Lúc này, Liễu Diễm bỗng quay đầu nhìn Lý Hạo, ánh mắt kia...
Lý Hạo vừa nhìn liền hiểu!
Hắn hơi đơ người, tỷ tỷ, đừng làm loạn.
Hiển nhiên Liễu Diễm đã đánh giá Lý Hạo quá cao. Ý của nàng là muốn Lý Hạo làm như vừa rồi, chủ động lộ diện diễn trò đùa bỡn, xem xem có thể lừa gạt kẻ đuổi giết không!
Thế nhưng... Không giống!
Bởi vì thuận theo nguồn sáng xung quanh người tên Nguyệt Minh kia, Lý Hạo đã trông thấy thiên địch khiến hắn kiêng kỵ, chính là một đốm màu đỏ trong đêm đen.
Huyết ảnh!
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy huyết ảnh trong đêm nay, cũng là thứ khiến Lý Hạo sợ hãi nhất.
Không ai có thể nhìn thấy!
Dù là Lưu Long cũng không có cách nào đối phó huyết ảnh.
Lão sư cũng nói, đây là cấp độ tồn tại liên quan đến tinh thần, chỉ khi đến cấp bậc Đấu Thiên thì mới có thể giải quyết.
Lý Hạo vô thức sờ ngọc kiếm hắn đang đeo trước ngực.
Hiện tại muốn đối phó với huyết ảnh thì có lẽ chỉ có thanh kiếm này làm được.
Nhưng xem như có thể xử lý được nó thì cũng chưa đủ, phải biết đối phương còn đi theo vị Siêu Năng Giả cấp bậc Nguyệt Minh, bọn Liễu Diễm căn bản không phải là đối thủ của tên Siêu Năng Giả ấy.
Thấy Liễu Diễm như muốn lao ra... Lý Hạo mạnh mẽ kéo nàng lại!
Không thể hành động!
Huyết ảnh đi cạnh những Siêu Năng Giả này, tương đương với việc bọn chúng có thêm một đôi mắt, nói đúng hơn là một cái máy ghi hình hàng xịn có thể nhìn khắp 360°.
Huyết ảnh có thể bay trên trời, có thể vô hình vô sắc, lơ lửng trên không trung, quan sát tứ phương.
Mấy Siêu Năng Giả bị giết trong thành chẳng qua là do huyết ảnh bám theo Lưu Long, dẫn tới cách nhau quá xa, không chú ý tới người bình thường mai phục xung quanh, thế nên mới có chuyện Siêu Năng Giả bị nhóm binh lính kia bắn chết. Bằng không, nếu có con mắt cảnh giác của huyết ảnh thì thật sự rất khó giết chết những Siêu Năng Giả này.
Bấy giờ Lý Hạo đã thấy huyết ảnh lơ lửng trên không trung, nào dám để Liễu Diễm lao ra, khi đó không phải mai phục mà là đi nộp mạng.
Chỉ cần nàng ta khẽ động, huyết ảnh nhất định có thể phát hiện ra nàng!
Liễu Diễm nghiêng đầu nhìn Lý Hạo, ý hỏi tại sao, Lý Hạo lắc đầu, chỉ nhẹ nhàng giơ tay chỉ về phía không trung mờ mịt, Liễu Diễm thấy vậy liền giật mình, phảng phất như vừa nhận ra được gì đó, hơi chấn động.
Có ý gì?
Ý Lý Hạo nói tồn tại vô hình cấp độ tinh thần kia đang ở gần đây?
Thế nhưng… Trong suy nghĩ của bọn họ thì thứ đó rất khó gặp, có lẽ chỉ có một đạo duy nhất, bây giờ hẳn là đang bám theo Lưu Long trong thành mới đúng, tại sao lại xuất hiện tại đây?
Liễu Diễm chỉ là Trảm Thập, căn bản không cảm giác được sự tồn tại của nó.
Cho đến lúc này, Liễu Diễm mới cảm nhận được áp lực vô cùng to lớn.
Thứ kia không chỉ có một!
Nếu như Lý Hạo không ngăn lại, nàng mà thật sự xông ra đánh lén đối phương... Đại khái còn chưa tới gần thì đã bị người ta một kích giết chết!
Mà giờ phút này, Lý Hạo cũng nghĩ ra biện pháp.
Có huyết ảnh ở cạnh, Siêu Năng Giả rất khó đối phó.
Từ đầu Siêu Năng Giả đã cường đại, lại không có cách nào đánh lén. Huống chi huyết ảnh cũng có lực sát thương, nên ngược lại Siêu Năng Giả càng dễ đánh lén bọn họ.
Cũng chỉ có Lưu Long không ra bài theo đường cũ, trực tiếp phát động tấn công bằng vũ khí nóng quy mô lớn trong thành nên mới nhanh chóng đánh giết được ba Siêu Năng Giả. Bằng không, nếu thật sự phải mặt đối mặt thì ông căn bản không có hi vọng gì.