Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1293 - Chương 1293 - Chết Rồi Sao??

Chương 1293 - Chết Rồi Sao??
Chương 1293 - Chết Rồi Sao??

"Ô...ô...ô..."

Tiếng còi vang lên, kẻ địch nhanh chóng rút lui như thủy triều. Vô số kẻ địch, hoàn toàn như sợ vỡ mật. Trên không, còn có cường giả tồn tại, nhưng giờ phút này lại không dám tiến lên. Lần lượt lui về phía sau!

Dưới đất, Hầu Tiêu Trần cũng không nói gì cả. Truy sát, một đường truy sát, hắn cũng không biết đến cuối cùng bản thân đã giết bao nhiêu người.

Hắn biết, đây là huyễn cảnh. Giết nhiều hơn nữa, thực ra cũng vô dụng thôi.

Thế nhưng, hắn chỉ muốn giết người.

Đều chết đi!

Hắn nghĩ không thông, vì sao bản thân chậm hơn một bước so với Lý Hạo?

Lý Hạo mới là hi vọng của người thế hệ này, không phải sao?

Vì sao.... lưu lại ta?

Bởi vì ta yếu, hay là vì...chung quy ta là người trong quan trường, mà không phải là hiệp khách trong mắt bọn họ?

Bọn hắn...chướng mắt ta, thật sao?

Liệt Thần Thương Ý, quét sạch tứ phương, vô số kẻ địch, bị hắn xé rách ở trước mắt, giết, chỉ có giết chóc!

Hậu phương, tiểu thụ cũng ngơ ngác nhìn, cắm rễ dưới đất, đong đưa cành..

Lý Hạo chết rồi?

Nó có chút ngơ ngơ ngác ngác, vậy ta phải làm sao bây giờ?

Theo Hầu Tiêu Trần rồi trở về Ngân Nguyệt sao?

Tiếp tục đi thủ vệ đế cung?

Không biết qua bao lâu, bên tai của Hầu Tiêu Trần và Tiểu thụ vang lên giọng của Hắc Khải: “Quân địch đã rút lui, phe ta tổn thất chưa quá một nửa, trận này chiến thắng! Chúc mừng hai vị, trở thành học viên chính thức của đại học võ khoa Viên Bình!"

Một người một cây, trước mắt hoa lên, trong nháy mắt xuất hiện ở một phòng học, hắc khải cũng ở đó, nhìn về phía một người một cây, giọng nói mang theo ý cười: “Hai vị...chúc mừng!"

Hầu Tiêu Trần im lặng nhìn hắn, một lát sau, chậm rãi nói: “Kiếm của Lý Hạo, Truy Phong Ngoa còn có nhẫn trữ vật đâu?"

Hắc Khải có chút ngoài ý muốn: “Hắn chết rồi..."

"Ta biết, đồ đâu?"

Hắc Khải không nói gì, suy nghĩ một chút, một chiếc nhẫn trữ vật xuất hiện, một thanh kiếm và một đôi giày cũng đều xuất hiện.

Hầu Tiêu Trần trực tiếp nhận lấy, nhìn về phía Hắc báo ở bên cạnh: “Ta có thể mang nó đi không?"

"Vậy không được..."

"Vậy được, ta cùng tiểu thụ muốn rời khỏi đây..."

Hắn nhìn về phía Tiểu thụ: “Tiền bối, tiến vào nhẫn trữ vật đi. Chúng ta rời khỏi đây!"

Tiểu thụ có chút chấn động: “Chúng ta cứ.... cứ đi như thế sao?"

Bọn Lý Hạo đều chết ở đây!

Giọng Hầu Tiêu Trần đặc biệt bình tĩnh: “Nếu không thì thế nào?"

Tiểu thụ có chút trầm mặc, một lát sau biến thành một mầm cây nhỏ, biến mất trong nhẫn trữ vật, không có động tĩnh gì nữa

Hầu Tiêu Trần nhìn về phía Hắc Khải: “Vậy làm phiền tiền bối, đưa chúng ta ra ngoài!"

Hắc Khải chậm rãi nói: “Không ở lại một hồi sao? Ngươi phải biết rằng trở thành học viên chính thức sẽ có rất nhiều thứ tốt chờ ngươi. Cũng không lừa gạt ngươi, ở đây, không cần quá lâu đâu, nhiều nhất là một tháng, ngươi có thể chính thức bước vào Tuyệt Điên, cũng chính là Thất thần thông cảnh mà các ngươi gọi!"

Hầu Tiêu Trần lộ ra chút tươi cười: “Không cần, ta nghĩ... ta có lẽ biết như thế nào để trở nên mạnh hơn. Đa tạ hảo ý của tiền bối, xin đưa ta rời đi đi! Chẳng lẽ.... tiền bối muốn nuốt lời sao?"

"Dĩ nhiên sẽ không!"

Hắc Khải nhìn hắn, một lát sau mở miệng nói: “Ngươi...là muốn tìm ta báo thù?"

"Không...tiền bối hiểu lầm, không phải ý này! Sinh tử chính là chuyện thường của võ lâm. Huống chi...ta cùng bọn hắn... Thật ra không phải cùng một loại người, ta là quan, bọn hắn là phỉ!"

Hắc Khải trầm ngâm suy nghĩ: “Hiểu rồi..Đương nhiên, cũng hi vọng ngươi có thể hiểu được, cho dù ngươi trở thành cái gọi là Thất thần thông, cũng sẽ không phải là đối thủ của ta. Năm đó Tuyệt Điên Chân Thần chết trong tay ta, rất nhiều rất nhiều!"

"Đó là hiển nhiên!"

Hầu Tiêu Trần bình tĩnh như trước, cũng không nhiều lời gì cả.

Đợi một hồi vẫn không thấy Hắc Khải có động tĩnh gì cả, khẽ nhíu mày: “Tiền bối... có ý gì?"

Hắc khải trầm mặt một hồi, đột nhiên lắc đầu: “Không có ý tứ gì cả, chẳng qua là đang phán đoán một vài thứ...Quên đi, quá phức tạp. Năm đó có người nói đừng nên khảo nghiệm lòng người. Lần này ngược lại là ta tự ý chủ trương lòng, lòng người khó có thể khảo nghiệm!"

Sau một khắc, Hầu Tiêu Trần thấy hoa mắt, giờ phút này giống như mới tiến vào thế giới chân thực. Hắn hơi sửng sốt, có chút ngây người.

Mà xung quanh, Lý Hạo vò vò đầu, cũng là một mặt âm trầm, không nói một lời.

Hồng Nhất Đường cũng ngửa đầu lên nhìn trời.

Thiên Kiếm có vẻ hơi xấu hổ, không nhìn Hầu Tiêu Trần. Vừa rồi hắn nói đây mới là Võ Lâm, nói rất tiêu sái. Giờ phút này lại rất xấu hổ, cái gì cũng không nói được.

Bốn phía, mấy người Tiền Vạn Hào đều có mặt, Hắc Báo cũng ở đây, cả đám đều tò mò nhìn bọn hắn.

Tình huống gì đây?

Thành công rồi sao?

Mà Hắc Khải cũng có vẻ rơi vào trong trầm tư, hồi lâu, chậm rãi mở miệng nói: “Trận chiến này là một trận chiến thật sự. Ngày đó cũng là thắng lợi như vậy! Để các ngươi tiến vào huyễn cảnh này, thật ra ta chỉ muốn xem các ngươi có thể đi ra hay không. Hoặc là một người, hay là toàn bộ..."

Một người, có nghĩa là có người hi sinh.

Toàn bộ, có nghĩa là thất bại, lựa chọn rời khỏi. Còn về phần tất cả các thành viên còn sống, còn có thể thông quan... điều này là không thể nào, cũng không tồn tại.

Hắn chậm rãi nói: “Trận chiến này xảy ra ở Tân Võ sơ kỳ. Năm đó rất nhiều người tham gia hoặc là chứng kiến trận chiến này. Năm đó thân phận của các ngươi thật ra là chân thật. Trận chiến kia chết rất nhiều người, chết rất nhiều võ sư thế hệ trước. Thậm chí là Nhân Vương... cũng tham gia trận chiến này, chỉ là người tham gia không nổi bật. Thân phận của Hồng Nhất Đường là hiệu trưởng, cũng là lão hiệu trưởng Ma Võ năm đó. Chiến tử của hắn, đối với nhân tộc mà nói là một tổn thất vô cùng to lớn. Hắn bồi dưỡng ra vô số cường giả, vô số Thiên Kiêu. Vào ngày đó khí huyết suy giảm, hắn lựa chọn đột phá Huyết Đao Quyết, cùng địch đồng quy. Đây là lựa chọn của tất cả võ giả thế hệ trước của năm đó."

Hắn hơi xúc động,nhẹ giọng nói: “Để cho các ngươi tham gia trận chiến này, thật ra chỉ là muốn xem dưới tình huống này, các ngươi lựa chọn như thế nào? Là rời khỏi bảo toàn tính mạng hay là cân nhắc đến ảnh hưởng bên ngoài, lựa chọn cứu một hai người. Không có sự ăn ý, không có quyết tâm chịu chết, không có tinh thần không ngại hy sinh, không có sự tin tưởng lẫn nhau... các ngươi không thể nào đánh bại được cường địch!"

"Chỉ có tin tưởng lẫn nhau, lựa chọn lưu lại một hai người. Những người khác lựa chọn đột phá, mới có hi vọng thành công đánh lui cường địch!"

"Trong mắt của ta đây mới thật sự là võ giả!"

Lý Hạo vò đầu, cười lạnh một tiếng: “Vẽ vời cho thêm chuyện. Có nhiều thứ trong mắt của ta, căn bản không cần đi khảo nghiệm! Chính ngươi đã nói qua, lòng người là không đáng khảo nghiệm nhất. Có cần phải như vậy sao? Sau khi khảo nghiệm Hầu Bộ trưởng còn sống sót thật xấu hổ biết bao?"

"....."

Hầu Tiêu Trần không nói một lời, coi như không nghe thấy. Giờ khắc này, hắn không phải xấu hổ, hắn là.... tâm muốn tự tử đều có rồi.

"Chúng ta cũng thế. Lời hào hùng nói xong, bây giờ ngươi khiến chúng ta phải làm thế nào?"

Hắc Khải cảm khái một tiếng: “Đúng vậy, chỉ là....Chỉ là xem các ngươi, những nhân tộc này lục đục với nhau, chém giết lẫn nhau, vì Thần năng thạch, vì bảo vật, vì mạng sống. Cảm thấy các ngươi rất đáng ghê tởm. Ta nghĩ có lẽ không còn sự đoàn kết của thời đại Tân Võ. Ta nghĩ đứng trước sự tử vong có lẽ các ngươi cũng sẽ như vậy. Nhìn như đoàn kết, đến lúc đó vì mạng sống cũng sẽ được chăng hay chớ, cũng sẽ chia rẽ. Sự thật chứng minh...là ta làm điều thừa."

Khảo nghiệm lần này xem như thành công, nhưng cũng là thất bại.

Đối phương thành công.

Nhưng Hầu Tiêu Trần ở lại sẽ xuất hiện ngăn cách với mấy người này sao?

Hay là nói mấy người bọn họ sẽ xuất hiện ngăn cách với Hầu Tiêu Trần sao?

Hắn không biết.

Hắn chỉ biết, những người này ngoài dự liệu của mình. Hắn không muốn giết bọn họ, cũng không ý nghĩa gì. Chỉ là muốn xem thử. Đây cũng không phải là khảo hạch của thứ ba chân chính.

Bình Luận (0)
Comment