Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1369 - Chương 1369 - Tồn Tại Bất Hủ Chân Chính!

Chương 1369 - Tồn Tại Bất Hủ Chân Chính!
Chương 1369 - Tồn Tại Bất Hủ Chân Chính!

Lý Hạo vỗ đầu, dở khóc dở cười nhìn về phía đám người: "Chắc mọi người đều nghĩ đến rồi, vì sao không nói ra? Ta nhất thời hồ đồ không nhớ tới việc này, chỉ nghĩ đến chuyện giết địch!"

Chuyện trọng yếu như vậy sao không có ai nhắc nhở, lại để cho một người ngoài nói ra.

Tất cả mọi người im lặng, không phải là bọn họ không nghĩ tới mà là biết rằng Sinh Mệnh Chi Tuyền đã bị dùng hết, nhắc nhở thì được gì?

Lý Hạo cười nói: "Mọi người đừng nghĩ rằng phải tiết kiệm vì ta, chuyện này liên quan đến tính mạng đấy."

Hắn nhìn về phía Tiểu Thụ: "Lâm thời chế tạo bất chấp hao tổn bao nhiêu thì cần bao lâu để sinh ra 1000 giọt?"

"Bất chấp hao tổn?"

Tiểu Thụ tinh thần dao động: "Vậy tiêu hao tối thiểu gấp ba lần, ngưng tụ Sinh Mệnh Chi Tuyền như vậy thì sẽ rất nhanh, nhưng có phải quá lãng phí hay không?"

"Không quan trọng!"

Lý Hạo mỉm cười: "Vậy tranh thủ làm luôn đi, hiện giờ chắc là trời còn chưa sáng, đừng sợ lãng phí, ta còn lại tận 50 triệu đá Thần Năng kia mà!"

Về phần thay đổi thời gian thì chuyện này không cần thiết. Sau khi rời khỏi đây, đại thụ chắc chắn sẽ cảm giác được phân thân của nó đã không còn.

Bọn họ phải nắm chặt thời gian, không cho đối phương cơ hội khôi phục.

"Được, vậy ta sẽ lập tức ngưng tụ!"

Tiểu Thụ đã cường đại hơn trước nhiều, tốc độ chuyển đổi cũng nhanh hơn, huống chi Lý Hạo đã nói rằng bất chấp hao tổn, vậy nó cũng không cần tính toán chi li.

Cây dừa bản tôn đã khôi phục nhiều năm, ăn không biết bao nhiêu chỗ tốt của Hình Pháp ti, đánh chết đối phương thì cái gì cũng có.

Không đến hai canh giờ sau, Tiểu Thụ đã sinh ra rất nhiều Sinh Mệnh Chi Tuyền, đá Thần Năng đã bị dùng mất ngàn vạn khối.

Lý Hạo bắt đầu phân chia, Trần Trung Thiên vô cùng hưng phấn, cuối cùng hắn ta cũng nhận được phần lợi ích đầu tiên rồi, thật dễ chịu.

Một lát sau, Lý Hạo nhìn về phía đám người: "Vậy bây giờ… mọi người tiến vào bụng Hắc Báo đi!"

Hắc Báo đã há to miệng chờ đợi, giờ mới thấy ta rất hữu dụng đúng không?

Đám người câm nín, nhưng bọn họ đều hiểu chuyện này là cần thiết, đám người nhanh chóng bị Hắc Báo nuốt vào, Tiểu Thụ thì tiến vào nhẫn trữ vật, cuối cùng trong sân chỉ còn lại Hắc Báo và Lý Hạo.

Lý Hạo cười một tiếng, bỗng nhiên tự đánh một chưởng lên đầu mình, thất khiếu lập tức chảy máu, khí tức yếu ớt...

Hắc Báo âm thầm líu lưỡi, xuống tay với chính mình mà cũng ác như vậy ư?!

Ngực bị xé rách từ trước còn chưa lành lại, Lý Hạo cười một tiếng, hắn nhìn về phía Hắc Báo: "Ta đã bị thương như vậy rồi mà ngươi lại không sao thì có phải hơi kì quái không?"

"Gâu gâu!"

Hắc Báo kêu to!

Ngay sau đó, nó bị Lý Hạo tóm đuôi, một chưởng đánh tới: "Có bỏ ra thì mới được hồi báo, nếu không, sau khi đánh chết cây dừa, ngươi đừng hòng nhận được bất cứ thứ gì!"

"Gâu gâu!"

Hắc Báo hai mắt đẫm lệ, miễn cưỡng chấp nhận, trong chớp mắt, nó đã bị Lý Hạo đánh cho da tróc thịt bong, máu chảy ồ ạt, nó hoài nghi Lý Hạo đang cố ý trả thù mình vì cảm thấy mình ăn quá nhiều!

...

Một lát sau, trong bóng đêm, Lý Hạo xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất.

Trong chớp mắt, hắn đã trở về Thiên Tinh đô đốc phủ, máu tươi lập tức phun ra.

Ở hậu viện, một cỗ tinh thần lực dao động kịch liệt.

Trong di tích, cây dừa điên cuồng phẫn nộ, nó đã cảm nhận được phân thân của mình biến mất!

Đáng chết!

Khốn kiếp!

Lý Hạo đáng chết, không phải hắn nói rằng khả năng thắng rất lớn sao?

Phân thân của ta đâu?

Không lâu sau, nó cảm nhận được khí tức Lý Hạo, thời khắc này toàn thân Lý Hạo đẫm máu, ánh mắt bi thương thống khổ, phía sau, một con chó bị thương nặng khập khiễng đi theo.

Trong đại điện hậu viện, Lý Hạo vừa tới gần, không đợi đại thụ nổi giận, hắn đã ho ra máu rồi nói: "Xin lỗi... Không... Không ngờ sẽ thành ra như vậy, hẳn là ngươi đã cảm nhận được..."

Hắn đau thương cười một tiếng: "Người của ta... chết hết rồi!"

Đại thụ chấn động!

Chết hết rồi ư?

"May mà ta dùng Truy Phong Ngoa trốn thoát ở thời khắc cuối cùng."

Hắn không nói thêm, mang Tinh Không Kiếm và Truy Phong Ngoa ra: "Ta đã bị thương quá nặng, ta cần Sinh Mệnh Chi Tuyền. Ta còn sống thì sẽ còn hi vọng... Ta sẽ tiến vào di tích chữa trị, ta muốn mượn 100 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, hai kiện Thần Binh này giao cho ngươi làm tin. Vụ trao đổi này tuyệt đối không lỗ!"

Đại thụ khẽ giật mình, nó vốn muốn nổi giận nhưng khi nhìn thấy Tinh Không Kiếm và Truy Phong Ngoa thì lửa giận nguôi đi một chút.

Nhưng trao đổi ư?

"Ngươi giao vật này cho ta, ta cho ngươi Sinh Mệnh Chi Tuyền..."

"Khụ khụ!"

Lý Hạo lắc đầu: "Ta muốn đi vào di tích, nếu không, Sinh Mệnh Chi Tuyền lộ ra, khí tức quá mức nồng đậm sẽ khiến người trong thành đều biết ta bị trọng thương, như vậy thì ta chắc chắn sẽ chết! Cửu ti hoàng thất sẽ không bỏ qua cơ hội giết ta. Khụ khụ..."

Máu không ngừng chảy ra, Lý Hạo thở hổn hển: "Ta vào trong di tích, ngươi che chở ta một thời gian, tối đa một ngày là ta sẽ chữa thương xong, chừng nào ta còn sống thì Thiên Tinh đô đốc phủ sẽ còn tồn tại!"

"Ngươi..."

Đại thụ rất muốn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, là ai giết phân thân của nó, nhưng lúc này thương thế của Lý Hạo có vẻ càng lúc càng nghiêm trọng, khí tức yếu ớt, nó suy nghĩ một phen, sau đó dùng tinh thần dao động nói: "Vậy ngươi vào đi!"

Nó không quá đề phòng, bởi vì nó rất tự tin.

Di tích là địa bàn của yêu thực, Lý Hạo dám vào đây thì kẻ nên lo lắng là Lý Hạo chứ không phải nó, nó biết rằng khi Lý Hạo tuyệt vọng, hắn có thể thử bất cứ điều gì.

Nếu nó có ý xấu, vậy hắn chắc chắn sẽ phải chết.

Mà... Vì sao nó lại không thể có ý xấu trong lòng?

Đại thụ dao động.

Lý Hạo có nhiều Thần Binh, có lẽ hắn vẫn còn đá Thần Năng, giết chết Lý Hạo, tất cả đều sẽ thuộc về nó, nó sẽ để người Hồ gia tiếp tục ra ngoài chấp chưởng Hình Pháp ti... Như vậy nó chỉ cần dùng một chút lực lượng bản nguyên để đổi lấy ba thanh Thần Binh của bát đại gia, có lẽ còn có thể đạt được những bảo vật khác.

Vậy chẳng phải là một vốn bốn lời ư?

Nó nhanh chóng tự hỏi, lo lắng Lý Hạo nghĩ đến điểm này, nó lập tức dao động tinh thần thúc giục: "Mau vào trong, coi chừng có kẻ dò xét được tình huống của ngươi..."

Trong nháy mắt, một cánh cửa ánh sáng xuất hiện.

Dường như Lý Hạo hoàn toàn không biết gì cả, hắn ho khan, nôn ra một ngụm máu, lôi kéo Hắc Báo nhanh chóng chui vào.

Cánh cửa lập tức biến mất.

Trong di tích, đại thụ lay động, vui mừng khấp khởi!

Lý Hạo thật ngốc. Không ngờ hắn tín nhiệm nó như vậy, sự tín nhiệm này khiến nó do dự không biết mình nên cứu Lý Hạo thay vì giết hắn đoạt bảo hay không?

Nhưng nó nhớ lại việc kẻ này là người kiệt ngạo cứng đầu, dùng không tốt bằng Hồ gia, nó lại không thiếu cấp dưới có tài, chỉ cần nghe lời là được, Hồ gia kia thích hợp hơn không phải sao?

Giờ khắc này, đại thụ chỉ có thể nói một câu “xin lỗi”. Ai bảo ngươi sở hữu nhiều bảo vật đến vậy!

Giết ngươi thì đám người Ngân Nguyệt kia cũng đừng mong khôi phục, nghĩ tới đó, nó liền hạ quyết tâm giết chết Lý Hạo, về phần ai đã giết phân thân của nó, chờ sau khi khôi phục lần hai, tự nó sẽ đi tìm hiểu.

Lúc này, Lý Hạo và Hắc Báo lảo đảo rơi xuống đất.

Điều đầu tiên bọn họ nhìn thấy là một gốc đại thụ che trời, hình như trên cây còn có quả, trông nơi đây tựa như một thị trấn nhỏ, hình như nơi xa còn có bóng người đang nhanh chóng chạy đến.

Người Hồ gia ư?

Hắn không kĩ nhiều, ánh mắt sáng lên nhìn cây đại thụ kia!

Tồn tại Bất Hủ chân chính!

Bình Luận (0)
Comment