Trong di tích, đại thụ to lớn vô cùng, toàn thân màu vàng óng, lá cây cũng màu vàng, trên cây còn mọc ra rất nhiều trái cây giống như quả dừa, chỉ là nó hơi khô quắt.
Lúc này, đám người nơi xa nhanh chóng đuổi tới, có nam có nữ, tuổi tác có vẻ không lớn nhưng thực lực đều không yếu, Lý Hạo liếc mắt qua, trong đó có mấy vị thần thông, hắn hơi kinh ngạc, người Hồ gia ư?
Lý Hạo nhìn thấy bọn họ, bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấy Lý Hạo, giờ khắc này, nam tử trẻ tuổi dẫn đầu vừa thấy rõ bộ dáng Lý Hạo thì lập tức biến sắc, ngay sau đó, gã oán hận lên tiếng: "Lý Hạo!"
Lý Hạo nhìn lại thanh niên nhưng không nhận ra gã, tuy nhiên, đối phương trong khá giống Hồ Minh Pháp, có thể là nhi tử của Hồ Minh Pháp.
Hắn không thèm để ý, nhìn về phía đại thụ, ho khan một cái: "Tiền bối, cho ta mượn 100 giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền trước... Còn những người Hồ gia này, chờ ta khôi phục, xin tiền bối hãy giao cho ta xử lý!"
Dứt lời, Lý Hạo lại ho khan một trận, máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
Cách đó không xa, đám người Hồ gia vốn đang kiêng kị đề phòng trở nên dao động, Lý Hạo bị thương ư?
Giờ phút này, cây dừa cũng đang tự hỏi, rốt cuộc có nên giải quyết Lý Hạo hay không?
Lý Hạo có thể cung cấp cho mình rất nhiều lợi ích, nhưng người này không chịu khống chế, không nghe lời như người Hồ gia.
Nhưng sau khi nghe được lời Lý Hạo nói, nó cảm thấy mình không thể giữ hắn lại. Người này không hề có chút kính nể nào.
Hắn là kẻ cầu nó mà giọng nói như đang ra lệnh, nó còn là cường giả văn minh cổ, Lý Hạo quá to gan, không có lòng kính sợ, giữ lại thì chỉ khiến mình thêm phiền não mà thôi.
Cây dừa đã có quyết định cuối cùng.
Lúc này, hai mắt Lý Hạo toát ra hồng quang nhàn nhạt, hắn muốn nhìn thấu cái cây này, tìm ra Sinh Mệnh Chi Tâm của đối phương, dường như đại thụ cảm nhận được, trên thân cây lộ ra một khuôn mặt già nua, bờ môi đóng mở, tinh thần dao động lên tiếng: "Được, ngươi giao ra Truy Phong Ngoa và Tinh Không Kiếm trước đã."
Những Thần Binh cường đại này nằm trong tay Lý Hạo sẽ có thể phát huy ra uy lực cường đại.
Tuy nó không sợ Lý Hạo, nhưng để tránh xảy ra phiền toái không cần thiết thì đây là cách tốt nhất, Lý Hạo không có Thần Binh thì chỉ là con mồi mặc người chém giết, hiện giờ hắn chỉ là ngũ hệ thần thông, mà dù có là lục hệ thất hệ thì nó cũng có thể xử lý.
"Đại nhân!"
Dường như người Hồ gia đã hiểu ra tình thế, bọn họ không cam tâm, có chút phẫn nộ.
Lý Hạo đang bị thương nặng!
Nhưng vị yêu thực này muốn trợ giúp Lý Hạo khôi phục thương thế.
Ngay sau đó khuôn mặt trên cây dừa nhìn về hướng bọn họ, đám người Hồ gia lập tức câm miệng, trong lòng chỉ có e ngại và thống khổ, vị yêu thực này cũng không nguyện ý giết Lý Hạo vì Hồ gia.
Tiếc rằng bọn họ chỉ có thể đứng nhìn, không có cách nào phản kháng.
Cây dừa vô cùng hài lòng, đây mới là nô bộc mà nó muốn, chỉ cần nghe lời là được, dù tổ phụ và phụ thân bị giết, cừu nhân đang đứng ngay trước mắt, nhưng không có mệnh lệnh của mình thì không dám động đậy mảy may.
Đây mới là nô bộc lý tưởng.
Chỉ tại Lý Hạo quá càn rỡ và phách lối, nếu không, người này huyết mạch tôn quý, thân phận trọng yếu, nó thật sự không nỡ giết Lý Hạo.
Lý Hạo khẽ nhíu mày, một lúc sau mới gật đầu: "Được!"
Hắn thở dài một tiếng, cầm Tinh Không Kiếm đi về phía đại thụ.
Cây dừa không vui: “Ném qua là được!"
Gia hỏa này đến gần mình làm gì?
Nó không muốn tiếp xúc với gia hỏa này.
Lý Hạo bình tĩnh nói: "Đây là Thần Binh tổ truyền nhà ta, đại biểu cho tiên tổ, người Lý gia đều rất kính sợ liệt tổ liệt tông, thứ như vậy sao có thể ném đi? Tiền bối đừng đùa."
"Lý Hạo có lỗi với liệt tổ liệt tông, rơi vào đường cùng, chỉ có thể thế chấp Tinh Không Kiếm. Đây là bội kiếm của Kiếm Tôn, ta hi vọng tiền bối cũng có thể cho Tinh Không Kiếm và Lý gia một chút tôn trọng tối thiểu!"
Lý Hạo có vẻ không vui, hai tay nâng kiếm, ánh mắt luyến tiếc nhìn về phía đại thụ: "Tiền bối, xin ngươi... nhận thanh kiếm này rồi thì phải bảo quản thật tốt, ta sẽ mang đá Thần Năng đến sớm thôi!"
Cây dừa càng thêm không vui, nhưng nó không muốn sự tình trở nên phức tạp, chỉ cần hắn giao ra là được.
Tôn trọng hay tôn nghiêm gì đó chỉ là thứ vớ vẩn.
Về phần Kiếm Tôn, ai biết tên đó đã chết bao lâu rồi.
Cây dừa hoàn toàn không sợ hãi hay tôn trọng, nhưng nó cũng không phản bác lời Lý Hạo nói, trong nháy mắt, trên thân cây to lớn, hai mảnh lá cây giống như cánh tay vươn về phía Lý Hạo.
Lý Hạo tiếp tục ho khan, cũng giơ hai tay trình lên Tinh Không Kiếm.
Khi lá của đối phương đưa tới, trên Tinh Không Kiếm đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang.
Tinh Không Kiếm sắc bén vô biên dù gặp lực cản vô cùng lớn nhưng vẫn chém xuống, thanh âm chói tai giống như kim loại va nhau vang lên két một tiếng, răng rắc...
Hai cánh tay lá đứt gãy, hóa thành hai mảnh màu vàng óng.
Trong chớp nhoáng, cây dừa ngơ ngác mờ mịt.
Nó nghĩ, sao Lý Hạo lại to gan đến vậy?
Còn nữa, Tinh Không Kiếm thật sự sắc bén, khiến Lý Hạo thua nó mấy cảnh giới vẫn có thể cắt đứt hai mảnh lá cây của mình chỉ trong một chiêu, lá cây của cấp độ Bất Hủ là thứ dễ dàng chặt đứt như vậy sao?
Đám người Hồ gia thấy cảnh này thì đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó là vui mừng.
Điên rồi!
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu bọn họ, Lý Hạo điên rồi.
Cây dừa vẫn luôn nói rằng sẽ báo thù giúp Hồ gia, nhưng vừa rồi khi thấy hai người giao dịch, đám người Hồ gia đều đã tuyệt vọng, vậy mà bây giờ Lý Hạo lại chủ động công kích cây dừa, đây không phải là muốn chết thì là cái gì?
Tất cả siêu phàm đương đại cảm thấy tồn tại văn minh cổ là đối thủ không thể địch nổi, không thể trêu chọc.
Nhất là yêu thực!
Yêu thực bất tử bất diệt, chúng sống sót đến nay, đám chiến sĩ mặc áo giáp chỉ lưu lại tinh thần lực và tàn niệm không thể so sánh, bọn chúng mới là cường giả vô địch chân chính.
Nhưng Lý Hạo đã xuất thủ với yêu thực!
Dịch thể màu vàng từ phần đứt gãy của đại thụ nhỏ giọt xuống.
Đại thụ ngây người.
Quá lâu rồi!
Lâu đến mức nó đã sắp quên cảm giác chiến đấu, nó không thể tin được rằng có kẻ dưới Tuyệt Điên dám ra tay với mình, dù là ở thời đại Tân Võ, kẻ dưới Tuyệt Điên cũng không dám động thủ với một tồn tại cấp độ Bất Hủ.