Bắc Hải.
Lý Hạo bay đến Bắc Hải, lúc này Bắc Hải đã rất lạnh.
Phương Bắc quá mức rét lạnh.
Tứ Hải chi địa chỉ có Bắc Hải hoàn toàn bị đóng băng, hơn nghìn dặm toàn là núi băng, từ đó có thể thấy năm nay lạnh cỡ nào.
Không chỉ như vậy, dù đã lạnh giá đến mức này nhưng vẫn có người đi lại trên mặt băng.
Đó là người từ phương Bắc trốn đến Trung Bộ.
Dù Ngân Nguyệt đã bắt đầu tiếp nhận nạn dân thế nhưng hiệu quả chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Phương Bắc rung chuyển nhiễu loạn đâu chỉ có mấy triệu nạn dân!
Dù Ngân Nguyệt tiếp nhận mấy triệu, mấy trăm vạn người thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Lý Hạo nhìn về phía Bắc Hải, thầm nghĩ, nếu có mấy triệu siêu năng hô phong hoán vũ, thay đổi thời tiết, dù làm trái với quy tắc tự nhiên nhưng tối thiểu là sẽ không có nhiều người chết cóng trong mùa đông khắc nghiệt như vậy.
Thời khắc này, Lý Hạo dùng thần văn Ngũ Hành dung nhập hư không, hắn vốn định xua đi một chút hàn ý, nhưng nhìn thấy nhiều người trên mặt băng như vậy, cuối cùng hắn lựa chọn từ bỏ.
Khi mặt băng tan, mỏng đi, đó sẽ là một vấn đề lớn.
Dựa vào lực lượng một người thì khó có thể thay đổi tất cả, hắn không phải Huyết Đế Tôn có thể dùng một đao phân tách thiên địa kia.
Vào thời khắc này, Lý Hạo nhìn thấy một người quen trên mặt băng.
Chuyện này nằm ngoài ý muốn, nhưng cũng chẳng có gì khó hiểu.
Đó là Lục Xuyên.
Lần trước trở về, hắn đã gặp được vị siêu năng vận chuyển nạn dân kia.
Y là Tinh Quang Sư, có vẻ gần đây thực lực y đã tiến bộ, mơ hồ có cảm giác sắp bước vào Nguyệt Minh.
Giờ phút này, người này đang đi trên mặt biển mấp mô.
Trong mùa đông, đạo tặc Bắc Hải cũng không thể sống thoải mái. Cộng thêm Ngân Nguyệt rất cường hãn, từ khi Bắc Hải Vương bị giết, Bắc Hải đạo tặc chạy trốn không ít, một phần đến bây giờ còn đang co đầu rút cổ không ra.
Bạch Sa đạo mà Lý Hạo vẫn luôn muốn giết chết dường như gần đây đã biến mất khỏi Bắc Hải...
Lục Xuyên đang đi trên mặt biển, bỗng nhiên trước mặt có thêm một người.
Y tập trung nhìn, đó không phải là người đã gặp lần trước sao?
Bây giờ phương tiện truyền thông trong vương triều vẫn chưa phát triển, đám cao tầng đều có thể nhận ra cường giả như Lý Hạo dù chưa bao giờ gặp. Tuần Kiểm Ti, Tuần Dạ Nhân,… những cơ cấu quan phương này cũng có ảnh chụp của Lý Hạo.
Nhưng trong dân gian thì khác, có lẽ bọn họ biết đến cái tên Lý Hạo, nhưng rất khó biết được hình dạng hắn.
"Vị đại nhân này... Ngài lại tới ngắm cảnh ư?"
Đây là lần thứ hai gặp mặt, Lục Xuyên đã tự tại hơn một chút, lần trước y lo lắng Lý Hạo sẽ làm gì đó, kết quả là không có.
Lý Hạo mỉm cười, lắc đầu: "Không, ta chỉ đi ngang qua thôi. Gần đây ngươi thế nào?"
"Ta ư?"
Lục Xuyên nghi hoặc, mỉm cười đáp: "Rất tốt, hiện tại đã tốt hơn trước nhiều, trước đây Bắc Hải nhiều đạo tặc, giờ thì đỡ rồi. Trước đó, các nơi rung chuyển hỗn loạn, từ khi thời tiết lạnh đi, hỗn loạn giảm bớt, bên phía Thiên Tinh thành thành lập Thiên Tinh đô đốc phủ muốn giết chết siêu năng làm loạn thiên hạ, hiện tại siêu năng cũng khiếm tốn hơn rất nhiều... Chỉ cần Thiên Tinh đô đốc phủ còn tồn tại thì vương triều còn có thể an tĩnh một thời gian."
Mặc dù Lý Hạo chưa bắt đầu chính thức quét sạch siêu năng làm loạn thiên hạ, nhưng Tuần Kiểm Ti, Tuần Dạ Nhân các nơi đều đã gia tăng cường độ tuần tra, dù sao cấp trên cũng đã thay đổi, mặc dù Tuần Kiểm Ti không thay đổi nhưng gần đây Tuần Kiểm Ti đã hạ rất nhiều mệnh lệnh.
Các nơi trú quân cũng nhận được mệnh lệnh của Quân Pháp Ti, ước thúc quân đội, không được gây chuyện thị phi vào thời điểm này.
Quân Pháp Ti không hy vọng quân đội xảy ra chuyện vào giờ phút này để Lý Hạo nhân cơ hội gây chuyện với phe mình.
Những người như Lục Xuyên có cảm nhận rất rõ ràng về sự thay đổi của thời cuộc.
Nhưng ba tỉnh phía Bắc còn chưa hết rung chuyển hỗn loạn, không ai quan tâm đến Lý Hạo, nếu không thì đã chẳng có cảnh có người đi tha hương vào thời tiết này.
"Vậy tức là sự tồn tại của Thiên Tinh đô đốc phủ cũng có chút tác dụng đúng không?"
Lục Xuyên cười: "Đó là đương nhiên, đại nhân chắc không biết, trước kia siêu năng không bị hạn chế, dù Tuần Dạ Nhân tồn tại nhưng lực lượng không đủ, nào dám tuỳ tiện trêu chọc đám siêu năng kia, nhưng bây giờ Tuần Dạ Nhân có chỗ dựa rồi, mặc dù Thiên Tinh đô đốc phủ chưa hoàn thành cải cách chính thức, nhưng tổ chức siêu năng không dám trêu chọc Tuần Dạ Nhân nữa, bọn họ sợ bị Thiên Tinh đô đốc phủ nắm lấy cơ hội xử lý..."
Y nhìn thoáng qua Lý Hạo, y không biết Lý Hạo là người tốt hay xấu, theo phe Thiên Tinh đô đốc phủ hay là thế lực khác, nhưng có vẻ đối phương là người Ngân Nguyệt, có xác suất lớn là thuộc phe Thiên Tinh đô đốc phủ.
Lý Hạo gật đầu, hắn nhìn nạn dân bốn phía, mở miệng hỏi: "Không phải Ngân Nguyệt đã bắt đầu tiếp nhận nạn dân ba tỉnh phía Bắc sao? Tại sao vẫn muốn đi về phía nam?"
Lục Xuyên thở dài: "Ngân Nguyệt tiếp nhận nạn dân, không ít người đã chạy tới đó, nhưng Ngân Nguyệt chỉ là vùng đất nghèo nàn, có thể nuôi sống bao nhiêu người? Hơn nữa bên phía Lâm Giang phủ đạo phỉ hoành hành, hỗn loạn... Còn không an toàn bằng Bắc Hải."
Lại là Lâm Giang phủ!
Lý Hạo khẽ nhíu mày, Lâm Giang hành tỉnh nho nhỏ rốt cuộc đã ăn gan hùm mật báo gì mà nhiều lần gây sự như vậy!
Phàn Xương hắn gặp ngày đó chỉ là Thuế Biến mà thôi.
Dù hiện tại gã đã bước vào Thần Thông, nhưng sau khi Ngân Nguyệt bại lộ thực lực, gã còn dám gây phiền phức cho Ngân Nguyệt ư?
Về vấn đề đạo phỉ hoành hành Lâm Giang cảnh mà đối phương nói, Lý Hạo cảm thấy chuyện này do người cố ý gây ra, Lâm Giang vẫn chưa giải quyết xong đạo phỉ ư?
Hiện giờ Lý Hạo đã coi cả Thiên Tinh là địa bàn của mình.
Giờ phút này, hắn nghe nói đến việc ác tại Lâm Giang, cảm giác đã không giống lúc trước.
Tên Phàn Xương này đáng chết!
Nhưng cái ác bao trùm khắp Lâm Giang, chỉ giết Phàn Xương thì vô ích, ngược lại còn dễ gây ra hỗn loạn, Lý Hạo không còn là thiếu niên nông cạn chỉ biết giết chết địch thủ trước kia.
Theo tính toán của hắn bây giờ, tất cả đều nên giết hết, từ trên xuống dưới, giết sạch tầng quản lý, sau đó thay máu chứ không phải chỉ giết Phàn Xương.
Đúng vậy, nếu là trước kia thì có lẽ hắn sẽ nghĩ rằng chỉ giết một mình Phàn Xương là xong việc.
Hiện tại... Tất cả đều phải chết!
Từ quân đội đến Tuần Dạ Nhân, Tuần Kiểm Ti, Hành Chính Tổng Thự... Không có nơi nào tốt!
Lý Hạo gật đầu, che giấu sát ý trong lòng, cười nói: "Đến Trung Bộ cũng tốt, gần đây Trung Bộ thái bình, cách Thiên Tinh thành cũng gần, tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu."
Lục Xuyên có chút hiếu kỳ, kỳ thật những việc này không do siêu năng bình thường cai quản, nhưng người này lại quản rất rộng.
"Đại nhân nói đúng..."
Y vừa định nói gì đó, ánh mắt khẽ lướt về phía xa, y hơi giật mình.
Nơi xa, một bóng người xuất hiện.
Đó là một nữ nhân rất đẹp.
Giờ phút này, nàng ta mặc cẩm bào màu trắng lộng lẫy, đi trên mặt băng, hòa làm một thể với tuyết trắng, trông như là người trong chốn thần tiên.
Lục Xuyên nhìn thoáng qua, đoán rằng đối phương là một cường giả.
Nhưng nàng ta thật sự rất đẹp.
Đang nghĩ vậy, y đột nhiên nghe thấy người kia cười nói: "Chờ giúp xong bên này, ta đề nghị ngươi nên đến học viện Thiên Tinh Võ Đạo để đào tạo sâu, bên kia cần nhân tài, ta cảm thấy ngươi rất không tệ!"
Lục Xuyên ngạc nhiên: “Ta không phải võ sư..."
"Chuyện đó không quan trọng, xem ra là tuyên truyền chưa đủ, học viện Võ Đạo nhận tất cả loại người, không nhất định phải là võ sư."
Lý Hạo nói vài câu, sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng qua nữ nhân cách đó không xa, mỉm cười, trong mắt ẩn chứa sát khí, giờ khắc này, tuyết đang phiêu đãng trong thiên địa dường như đều ngưng lại!