Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1430 - Chương 1430 - Kế Hoạch 5

Chương 1430 - Kế Hoạch 5
Chương 1430 - Kế Hoạch 5

Lý Hạo sửng sốt.

Hắc Khải bình tĩnh giải thích: "Bọn họ đều là quân Ma Vệ dự bị, trừ hiệu trưởng và Nhân Vương ra, không còn bất kỳ người nào có tư cách chỉ huy bọn họ."

Lý Hạo im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Hiểu lầm rồi, không phải chỉ huy, mà là mời các học trưởng cùng ta ra ngoài đạp thanh!"

"..."

Hắc Khải không phản bác được.

Lý Hạo lớn tiếng nói: "Các học trưởng, có ai muốn ra ngoài ngắm cảnh không? Thế giới bên ngoài rất đặc sắc, ở đây quá nhàm chán!"

Trong nháy mắt, trên trăm bộ khôi lỗi hiện ra.

Không ai lên tiếng, nhưng đầu bọn họ đều hướng về phía bên này, đám mèo máy ngoài cửa cũng không ngoại lệ.

Con mèo đánh Lý Hạo kia cũng vươn đầu quay sang nhìn.

Hắc Khải nhìn thoáng qua Lý Hạo: "Bọn họ là khôi lỗi, khi bọn họ ra ngoài, nguồn năng lượng của khôi lỗi có thể hao hết, ngươi đừng nghĩ rằng bọn họ có thể tác chiến tự nhiên, bọn họ cần rất nhiều đá năng lượng đấy. Ngươi biết nhiều đến mức nào không? Tỉ như vị vừa đánh ngươi kia, duy trì năm phút đồng hồ một trận chiến toàn lực sẽ tiêu hao ít nhất 500.000 viên đá năng lượng."

Lý Hạo giật mình, 500.000? 500.000 của văn minh cổ chính là 500 vạn Thần Năng Thạch!

Tiêu hao lớn như vậy ư? Hơn nữa chỉ có thể duy trì năm phút đồng hồ, cũng có nghĩa là một phút tốn 1 triệu Thần Năng Thạch!

Lý Hạo khiếp sợ, tiêu hao lớn đến vậy ư?

Hình như trong văn minh cổ, thứ gì cũng cần năng lượng để khởi động.

Nếu hết năng lượng thì phải làm sao?

"Thực lực bọn họ… thế nào?"

Hắc Khải thản nhiên đáp: "Mạnh hơn ngươi!"

"..."

Hắn không phản bác được, hắn cũng cảm nhận được.

"Bình thường thì tiêu hao thế nào?"

"Rất ít."

Hắc Khải thản nhiên nói tiếp: "Mặt khác, Lý Hạo, ngươi có không ít tính toán, nhưng ta nhắc nhở ngươi một điều, nếu ngươi thật sự muốn dẫn người đi, nếu người nào xảy ra chuyện... Ta sẽ trả thù ngươi, thậm chí ta sẽ truyền lệnh cho toàn bộ Ngân Nguyệt chi địa, để tất cả tồn tại thời đại Tân Võ đi tiêu diệt ngươi! Ngươi đừng dại dột đùa với lửa!"

Ông cảm thấy Lý Hạo suy nghĩ quá nhiều.

Khôi lỗi ở đây không phải khôi lỗi thật sự, bọn họ đều là học sinh trong trường, có lai lịch lớn, nếu để Lý Hạo mang ra ngoài, làm mất hoặc vỡ thì Lý Hạo chắc chắn sẽ không gánh nổi trách nhiệm.

Lý Hạo không nói gì!

Hung tàn như vậy cơ à?

Có lẽ vị này thật sự không nói đùa!

Trước đó, cây nhỏ cũng nói rằng vị này có thể ra lệnh cho tám đại chủ thành.

Hắn chỉ đến tìm sự trợ giúp, không phải đi làm bảo mẫu.

Lý Hạo mở miệng: "Vậy quên đi..."

Giờ khắc này, mấy trăm khôi lỗi đều đồng loạt nhìn chằm chằm Lý Hạo, dường như tất cả đều mang ác ý!

Ngươi rủ chúng ta ra ngoài, muốn dẫn chúng ta đi ngắm cảnh, giờ ngươi lại bảo quên đi?

Ngươi chơi chúng ta đấy à?

Trong chớp mắt, mấy trăm khôi lỗi bao vây lấy Lý Hạo, không ai nói chuyện, chỉ giơ nắm đấm hoặc cầm binh khí trong tay lên như muốn chém chết Lý Hạo.

Hắc Khải lạnh nhạt mở miệng: "Tại ngươi cả đấy, ta đã nói rồi, đừng làm loạn."

Lý Hạo bất đắc dĩ: "Không phải là ta không muốn mang các ngươi ra ngoài, nhưng hiệu trưởng không cho ta mang, ta cũng không còn cách nào!"

Nhìn ta làm gì?!

Ngay sau đó, những khôi lỗi kia đều nhìn Hắc Khải, Hắc Khải thản nhiên hỏi: "Ra ngoài làm gì? Thân thể đã mất, không ăn được, không uống được, sơ sẩy một cái thì có thể lạc mất, bị người đánh nát, không về được... Vậy làm sao bây giờ?"

"Lão sư..."

"Đừng cầu xin, vô ích thôi!"

Hắc Khải lạnh lùng nói: "Đừng phát điên với gia hỏa này, hắn có mục tiêu của hắn, các ngươi có cái gì?"

"Thế nhưng học đệ cường đại có thể mở ra tinh môn!"

"..."

Hắc Khải không phản bác được.

Sao lại gọi học đệ rồi?

Học cái rắm!

Hồi lâu sau, Hắc Khải nhìn Lý Hạo: “Ngươi thật sự muốn dẫn người đi ư?"

Lý Hạo nuốt một ngụm nước bọt.

Ta có thể nói là “không” không?

Ta vừa nói như vậy rồi.

Nhưng hắn có cảm giác nếu bây giờ mình dám nói “không” thì sẽ bị khôi lỗi đánh chết.

Còn nữa, không phải Hắc Khải đã dứt khoát cự tuyệt sao? Sao bây giờ lại hỏi ta?

Tự ngươi nghiêm khắc, không cho phép bọn họ ra ngoài đi!

Hắc Khải thấy hắn không lên tiếng thì mở miêng: "Ngươi đã muốn kích thích bọn họ như vậy rồi thì thế này đi, mang hai người ra ngoài xem một chút, đi một vòng liền trở lại, đừng chạy loạn."

Dứt lời, ông nhìn bốn phía: "Hai người, không thể nhiều hơn!"

Lý Hạo đang nghĩ ngợi, ngay sau đó…

Oanh!

Tiếng nổ mạnh vang lên!

Mấy trăm khôi lỗi lao vào đánh nhau, không ngừng có khôi lỗi bay ra ngoài, có cả khôi lỗi ngã xuống bên chân Lý Hạo, không cam tâm hô lên: "Ta không ra ngoài được!"

Lý Hạo ngây ngươi.

Làm gì đấy?

Hắc Khải bình tĩnh nói: "Chọn người."

Chọn người là chọn như thế à?

Những khôi lỗi này chưa nói gì mà đã đánh nhau, không do dự chút nào!

Ầm ầm!

Tiếng nổ lớn vang lên không ngừng, trong chớp mắt, hơn trăm khôi lỗi đã bắn ra, nện xuống đất, mặt đất cũng bị đập nứt.

Lý Hạo trợn mắt há hốc mồm!

Hồi lâu sau, giữa sân chỉ còn hơn 10 bộ khôi lỗi.

Lý Hạo kinh ngạc nhận ra trong số những khôi lỗi này có đến 4 con mèo máy.

Mèo máy lợi hại hơn sao?

Hắc Khải giải thích: "Những con mèo này có chất liệu tốt hơn, năm đó khi chế tạo khôi lỗi, những khôi lỗi khác đều được chế tạo bình thường, còn mèo thì do hiệu trưởng tự làm."

Thì ra là thế!

Oanh!

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Hạo, 4 tượng mèo liên thủ đánh bảy tám khôi lỗi khác, khiến bọn chúng bay ngược, trong chớp mắt, giữa sân chỉ còn lại bốn con mèo.

Lý Hạo nghĩ rằng sẽ xảy ra một trận đại chiến.

Ngay sau đó, mấy con mèo kia đưa tay lên... chơi kéo búa bao!

Lý Hạo ngây người.

Bốn con mèo không ngừng ra búa, ra kéo, ra bao...

Không đến 10 giây, hai con mèo đã uể oải rời đi.

Hai vị còn lại xuất hiện trước mặt Lý Hạo, bọn họ có vẻ rất hưng phấn.

Lý Hạo nhìn những khôi lỗi ngã trên đất kia rồi lại nhìn hai vị này... Một vị trong đó có phải là kẻ đã đánh ta không?

Hắn không phân biệt được bởi vì đều không khác mấy.

Trận chém giết vừa rồi hơi hỗn loạn nên hắn cũng không xác định.

"Hai người các ngươi chắc chắn muốn ra ngoài ư?"

"Đúng!"

Hai mèo máy kiên định trả lời!

Bọn chúng ở đây chán muốn chết rồi.

Hắc Khải thở dài, nhìn thoáng qua Lý Hạo: "Tự ngươi xử lý đi, nếu xảy ra chuyện thì ngươi sẽ tự phải gánh trách nhiệm!"

Lý Hạo bất đắc dĩ.

Ta muốn cự tuyệt.

Đã đến lúc này rồi, ta cự tuyệt thì có thể ra ngoài không?

Hắc Khải dặn dò: "Sau khi rời khỏi đây, đi theo hắn, đừng chạy loạn! Dù là khôi lỗi, không gian cắt chém chưa chắc sẽ cắt nát các ngươi, nhưng chuyện này cũng khó nói trước, nếu bị người bắt đi, mở ra, ta cũng không thể nào cứu được các ngươi. Còn nữa, sau khi rời khỏi đây, đừng nói năng lung tung, cẩn thận một chút, lòng người khó dò!

Cuối cùng, đừng xuất thủ lung tung, dù gia hỏa này bảo các ngươi xuất thủ thì cũng đừng nghe, các ngươi phải hiểu rằng, hắn là người thời đại mới, còn các ngươi là người Tân Võ, rõ chưa?"

"Rõ!"

Lý Hạo bất lực câm nín, nhưng đối phương nói thẳng như vậy thì cũng có thể tiếp nhận.

Ngay sau đó, hai con mèo máy một trái một phải bắt lấy cánh tay hắn, kéo hắn đi, một con mèo vội vàng nói: "Đi thôi, sao ngươi chậm thế?"

"..."

Lý Hạo im lặng.

Ta mà chậm ư? Đùa à!

Còn nữa, sao giọng ngươi giống vị vừa đánh ta thế, không phải đúng là ngươi đấy chứ?

Bị hai mèo máy lôi kéo, Lý Hạo nhanh chóng biến mất khỏi di tích.

Sau khi bọn họ đi khuất, Hắc Khải thở dài một tiếng: "Tuyệt đối đừng gây phiền toái cho ta. Đúng là không biết sống chết, gia hỏa Lý Hạo này không biết trong đại học võ khoa Viên Bình toàn những người khó dạy ư? Làm gì có chuyện dễ dàng thu thập được."

Ta không cho ngươi dẫn người đi là muốn tốt cho ngươi.

Toàn những kẻ khiến người khác đau đầu mới tới nơi này, bằng không, ngươi cho rằng chủ thế giới không có đại học võ khoa đỉnh cấp sao?

Ma Võ và Kinh Võ đều là bài trí à?

Vì sao bọn họ phải tới đây?

Chính là để người khác nhắm mắt làm ngơ!

Ngươi thì hay rồi, chạy đến đây dẫn người đi, cho dù bon họ đã chết, chỉ còn là khôi lỗi thì ngươi cũng khó quản lý được bọn họ.

Hắc Khải bật cười: "Ăn chút đau khổ cũng tốt, lần sau không dám tới đây nữa là tốt nhất!"

Gia hỏa này động một cái là lại chạy đến đây, rất đáng ghét. Ăn chút thiệt thòi, lần sau không tới nữa thì không còn gì tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment