Mà Vương thự trưởng, thu liễm khí tức, có chút nghi ngờ đánh giá người này một phen, lại nhìn cây bạch thụ nơi xa đang hiển hiện trong hư không, hình như nghĩ tới điều gì đó, có chút biến sắc.
Không chỉ như vậy, giờ khắc này lại có mấy vị cường giả, khí tức triển lộ, xuất hiện tại bốn phía của Phong Vân các chủ, ba vị hộ pháp, còn có một vị đại thống lĩnh trong Bát Bộ, khí tức cũng rất cường hãn.
Tổng cộng năm người, chỉ sợ đều là lực lượng thất hệ.
Khó trách gia hỏa này cực kì càn rỡ, cảm thấy bọn Lý Hạo là đang tìm chết.
Tưởng Doanh Lý cũng nghiêng đầu to, nhìn thoáng qua đối phương, bỗng nhiên hơi nghi hoặc và lộ ra dáng vẻ bất ngờ, dùng tinh thần lực truyền âm cho Lý Hạo: "Kỳ lạ, gia hỏa này ta nhìn có chút quen mắt."
Nhìn quen mắt!
Cổ nhân sao?
Lý Hạo hơi bất ngờ, cổ nhân có thể sống đến bây giờ sao?
Hay giống như Vương thự trưởng, sau này khôi phục?
Phong Vân các xuất hiện nhiều vị thất hệ, Lý Hạo vẫn có chút ngoài ý muốn, trước khi đến đây, hắn chủ yếu đề phòng Yêu Thực, đối phương cũng đích xác có Yêu Thực tồn tại, khí tức của đại thụ màu trắng kia cũng không kém.
Mà giờ khắc này, Phong Vân các chủ lộ ra dáng vẻ tươi cười, vô cùng thong dong: "Lý Hạo, hiện tại biết vì sao Phong Vân các có thể là Chúa Tể trong thiên địa rồi chứ? Loại người như ngươi, nếu là trước đây, nguyện ý hàng phục thì ta sẽ cho ngươi một con đường sống, nhưng bây giờ... Ta cảm thấy rất chán ghét ngươi!"
Khí tức của y cực kỳ cường hãn, cất bước đi tới chỗ Lý Hạo, mang theo một chút trào phúng và khinh thường.
Nhưng khi nhìn thấy Vương thự trưởng, ánh mắt lộ ra một tia ngờ vực nhỏ bé.
Có chút... Nhìn dáng vẻ có chút quen mắt.
Nhưng y cũng không quá để ý, thấp giọng cười nói: "Động thủ đi, các ngươi giết sạch bọn gia hỏa này, bổn tọa rất lâu không được xuất thủ rồi, ngược lại là có thể chơi đùa với Lý Hạo!"
Lời này vừa nói ra, đại lượng cường giả bốn phương tám hướng xuất hiện, đồng loạt xuất thủ!
Phong Vân các chủ nhìn Lý Hạo, cười nói: "Lý Hạo, muốn đi với ta tâm sự chút chuyện không? Rất lâu không thấy được người sống rồi, ngược lại là nguyện ý nói chuyện phiếm vài câu với ngươi, vừa hay để cho ngươi chết cam tâm tình nguyện!"
Lý Hạo nhướng mày, gia hỏa này, không phải phách lối bình thường.
Hắn không hề nói gì, đạp không, bay về phía xa.
Phong Vân các chủ cũng khẽ cười, thản nhiên nói: "Nơi này giao cho các ngươi, tự mình tôi luyện cho tốt, tam đại hộ pháp áp trận, những người này là đối tượng tôi luyện tốt nhất của Bát Bộ chúng!"
"Tuân lệnh!"
Tam đại hộ pháp lập tức đáp lời, giờ phút này, hoàn toàn không để Ngân Nguyệt võ sư vào trong mắt.
Bọn họ có tư cách phách lối.
Lý Hạo cũng nói: "Mọi người chơi đùa với bọn họ đi, không cần vội giết người, ta đi tâm sự với tiểu bạch kiểm!"
Hắn ngược lại là có chút tò mò, có chút kỳ quái.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, hắn không thấy được Phong Vân Bảo Giám hoặc là chế phẩm của nó, Lý Hạo vừa đi theo đối phương, vừa cười nói: "Nói chuyện phiếm thì rất không thú vị, không bằng cho ta nhìn thử Phong Vân Bảo Giám của các ngươi? Hoặc là đang ở trên người ngươi?"
"Ngươi muốn nhìn cái này sao?"
Phong Vân các chủ cười: "Thôi được! Đúng, ngươi có Thần Năng Thạch đúng không? Nếu như có, bổn tọa sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cũng chết không oan uổng, dù sao đồ vật của ngươi cũng là của ta, không phải sao?"
Lý Hạo lần đầu tiên gặp cái người còn tự tin hơn mình!
Cảm thấy hơi kì lạ, khẽ cười, cũng không lên tiếng.
Gia hỏa này thật tự tin!
Cường giả văn minh cổ đại đều không tự tin phách lối như gia hỏa này.
Hai người nhanh chóng rời đi, bọn người Vương thự trưởng cảm thấy có chút cổ quái, mà sau một khắc, chiến đấu bộc phát, Vương thự trưởng cũng không xuất thủ, chỉ là đứng phía xa quan sát cây đại thụ, hơi nghi hoặc một chút.
Cây này... Ông chắc đã từng thấy ở đâu rồi.
Nhưng... lúc ông thấy nó, cây này là cường giả cấp Thánh Nhân, cái cây trước mắt này là cái cây mà mình đã từng thấy sao?
Lãnh địa Ngân Nguyệt, trừ tám đại chủ thành, Yêu Thực của các nơi khác sẽ không có cấp Thánh Nhân tồn tại.
Nhưng nếu cây này là cái cây năm đó... Đó chính là sự tồn tại cấp Thánh Nhân.
Yêu Thực thủ hộ Phong Vân lâu.
Trong lòng của ông nghĩ đến nó.
Mà hai con rối phía sau ông, cũng trao đổi với nhau: "Người vừa rồi, có phải là... Hồng Đồ hay không?"
"Có chút giống... nhưng Hồng Đồ mạnh hơn hắn nhiều, hơn nữa Hồng Đồ đã sớm rời đi lãnh địa Ngân Nguyệt đúng không?"
"Cũng đúng, thêm vào đó Hồng Đồ tu luyện là đạo chính thống, gia hỏa này tu luyện tựa như là... Võ Đạo và Siêu Năng Đạo bấy giờ."
Hai con rối cũng vô cùng nghi hoặc
....
Mà giờ khắc này, Phong Vân các chủ dẫn Lý Hạo đi vào trước đại điện, cười to nói: "Thật lâu không có người xa lạ tới đây, ta quên tự giới thiệu, bổn tọa là Hồng Đồ, cũng không phải kẻ may mắn bất ngờ thu được truyền thừa như các ngươi tưởng, bổn tọa chính là chủ nhân Phong Vân lâu chân chính!"
"Lý Hạo, ngươi có thể đi theo bên cạnh ta là vận khí của ngươi, rất nhiều năm về trước, tiểu nhân vật như ngươi căn bản không có tư cách tới gần ta."
Lý Hạo cười: "Không có tư cách sao? Người của Lý gia còn chưa đủ tư cách?"
"Lý gia?"
Hồng Đồ cười: "Dù là tổ tiên của ngươi, vị Kiếm Tôn đó, năm đó cũng khó khăn lắm mới bước vào cấp Đế Tôn, ngươi cảm thấy rất mạnh sao? Quả nhiên, tầm nhìn quyết định tương lai, ngươi vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng, gia tộc của ta năm đó có bao nhiêu huy hoàng!"
Lý Hạo lườm đối phương, bỗng nhiên nói: "Ngươi... Là cổ nhân phục sinh đúng không? Không phải phục sinh nhục thân, mà là phục sinh cả tinh thần lực đúng không?"
Hồng Đồ giật mình, nhìn thoáng qua phía sau, thấy trong mắt Lý Hạo có hồng quang lấp lóe, bỗng nhiên cười: "Thú vị! Kiếm Nhãn! Nhưng... rất yếu, xem ra ngươi thật sự thu được một chút truyền thừa đặc thù từ huyết mạch Lý gia, đáng tiếc... còn quá yếu!"
Kiếm Nhãn!
Trong lòng Lý Hạo khẽ động: "Kiếm Nhãn là cái gì?"
"Năm đó, Kiếm Tôn tổ tiên của ngươi, một tay kiếm thuật, ngược lại là vô cùng cường đại, nhưng xuất kiếm không kéo dài lâu được, về sau nghiên cứu ra Kiếm Nhãn, dùng để khám phá hư ảo, xem thấu nhược điểm của kẻ thù, phối hợp kiếm pháp, một kiếm mất mạng, đây chính là tác dụng của Kiếm Nhãn, nếu không, một kiếm không giết được cường địch, tổ tiên của ngươi chết là cái chắc..."
Lý Hạo trong lòng khẽ nhúc nhích, Kiếm Nhãn!
Hắn vẫn nghĩ, ánh mắt của mình đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thì ra là thế!
Khám phá nhược điểm, một kích mất mạng, đây mới là chân lý của Kiếm Nhãn Lý gia.
Mình ngược lại vẫn luôn dùng để nhìn thực lực của người khác, thật đúng là không hề nhìn thấy nhược điểm của kẻ thù.
Mở mang thêm kiến thức rồi!