Tên Hồng Đồ trước mặt này kiêu ngạo lại tự đại.
Lý Hạo rất nghi ngờ, tại sao lại như vậy?
Phục sinh có vấn đề gì sao?
Nhưng Vương thự trưởng hình như cũng không thay đổi quá nhiều, chẳng lẽ là bởi vì cách phục sinh khác nhau, nhưng cường giả văn minh cổ đại, ví dụ như vị Thánh Nhân của Đại học Võ Khoa Viên Bình, hoàn toàn bài xích và khinh thường đối với việc phục sinh tinh thần lực.
Vậy tại sao Hồng Đồ lại lựa chọn loại phương thức này?
Tình cảnh của người này làm Lý Hạo cảm giác có chút giống Vũ Minh, tinh thần lực có chút hỗn tạp.
Lý Hạo có thể cảm nhận được rằng đối phương khá cường đại.
Lúc này, hai người đã đi vào trong đại điện, Lý Hạo liếc nhìn chiếc gương đồng kia, rất lớn, đang đứng lặng trong đại điện, cũng không bị đối phương thu vào trong cơ thể hoặc trong nhẫn trữ vật.
Hồng Đồ nở nụ cười: "Nhìn thấy chưa? Đây chính là thứ ngươi muốn tìm."
"Ngươi biết ta muốn tìm cái này sao?"
"Ngươi nhìn chằm chằm vào Phong Vân các, không phải là vì vật này sao?"
Hồng Đồ cười lạnh: "Đương nhiên, không chỉ có một mình ngươi nhăm nhe thứ này, rất nhiều người đều muốn, thế nhưng... cũng không nghĩ thử xem, các ngươi có tư cách chưởng quản Phong Vân Phó Giám sao?"
Phó giám?
Vậy rõ ràng đây đích thật là chế phẩm của Phong Vân Bảo Giám, Lý Hạo cũng không quá bất ngờ, chỉ là có chút khó hiểu: "Ngươi dẫn ta đến đây chỉ là vì nhìn cái này sao?"
"Không chỉ như vậy."
Hồng Đồ bật cười, nhìn Lý Hạo: "Ngươi không phải Nhân tộc của Tân Võ!"
Nói nhảm gì vậy!
Hồng Đồ lại cười: "Ngươi có huyết mạch của Lý gia, không phải Nhân tộc của Tân Võ, vậy ngươi chính là cường giả đương thời, ta phát hiện ngươi không quá sợ ta, hẳn là đã nắm chắc, có lẽ thất hệ của ta, ngươi cũng không chút nào sợ hãi, đúng không?"
"Ta thấy trong đội ngũ của ngươi còn có hai con rối... giống loại con rối của Tân Võ, có thể là ở trong Đại học Võ Khoa Viên Bình... Cho nên ngươi cảm thấy, Bát Bộ chúng phía bên ngoài chưa chắc có thể đấu lại bọn họ, đúng không?"
"..."
Lý Hạo nhướng mày, Hồng Đồ tự cao tự đại, hình như tỉnh táo lại rồi.
Hồng Đồ khẽ cười: "Đầu óc này của ta thường xuyên minh mẫn, nhưng cũng có lúc không quá tỉnh táo, khi ngươi dám đi vào đây thì ta đã biết, ngươi không đơn giản, ta phát hiện có lẽ ngươi còn mang theo những cường giả khác, gia hỏa đi tiên phong, ta hình như đã từng gặp mặt, có lẽ là nhân vật cùng một thời đại với chúng ta... Không nhớ rõ là ai, có lẽ chỉ là tiểu nhân vật, hoặc thực lực không tầm thường... Nhưng có Bạch Tôn ở đây, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì."
Lý Hạo lùi lại mấy bước, Hồng Đồ vung tay, cửa đại điện trong nháy mắt đóng lại.
Y nhìn Lý Hạo, khẽ cười: "Vừa mới kêu ngươi đến, không phải ngươi rất tự tin, cứ thế đi theo ta sao? Sợ cái gì? Phong Vân Phó Giám ngay đây, ngươi muốn lấy thì cứ lấy!"
Lý Hạo lắc lắc đầu, khẽ nhíu mày, bỗng nhiên nói: "Nhìn thấy ngươi, chẳng biết tại sao... Ta cảm thấy ngươi rất giống ta, ngươi nói có phải rất kỳ quái hay không?"
"Không kỳ quái đâu."
Hồng Đồ lại cười: "Không hề kỳ quái chút nào, ngươi biết vì sao năm đó ta không chọn giữ lại tinh thần lực mà là trực tiếp chọn trùng sinh không? Chẳng lẽ ta không biết có rất nhiều vấn đề sẽ xảy ra sao? Ta không ngu xuẩn như vậy... Nhưng ta vẫn chọn như vậy... Ngươi nói có thú vị hay không?"
Lý Hạo không ngừng lùi lại, vẫn luôn cảm thấy bất an.
Hành động đi tới đây cùng đối phương cũng làm trong lúc vô thức.
Nhìn thấy Hồng Đồ, hắn giống như thấy được bản thân mình.
Đúng vậy, kiêu ngạo, tự đại...
Kỳ thật, ý muốn ban đầu của hắn cũng không phải như vậy.
Lúc trước hắn vẫn luôn rất cẩn thận, theo lý mà nói, nên trực tiếp để Vương thự trưởng ra tay, trực tiếp giết chết gia hỏa này cho xong việc, mà không phải đơn độc một mình đi vào đây, ở riêng với người này.
Dù sao đối phương cũng là thất hệ, thậm chí mạnh hơn.
Lý Hạo lúc này cảm giác không thoải mái, nghĩ mà sợ.
Vì sao sẽ như thế này?
Hồng Đồ lại lạnh nhạt, trực tiếp đi lên bảo tọa của đại điện, thở dài một hơi: "Ta vốn tưởng rằng, sau khi khôi phục lần thứ hai, một khi ta ra ngoài, thiên địa này có lẽ chính là của ta!"
"Nhưng nhìn thấy ngươi thì ta đã biết... Ta trước đây lo lắng là đúng, ngươi đoán xem, vì sao ta vẫn luôn nhằm vào ngươi?"
Lý Hạo hít sâu một hơi, trong cơ thể, năng lượng ngũ hệ xoay tròn, thiên địa đại thế đã bị ngăn cách, hắn dùng ngũ thế bao bọc chính mình, lúc này mới cảm giác có chút tỉnh táo.
Đúng vậy, bản thân mình trước đó tựa như không tỉnh táo cho lắm.
Khi gặp gia hỏa có chút giống mình lại có cùng loại tính cách, Lý Hạo đột nhiên cảm nhận được có chút buông thả, có cảm giác không đặt người trong thiên hạ vào mắt.
Lúc này, nghe thấy Hồng Đồ nói như vậy, hắn tựa như nghĩ đến điều gì, Lý Hạo hít sâu một hơi: "Ý thức thiên địa? Không đúng... Hoặc là nói, ngươi chuyển sinh mà không phải phục sinh, là vì trở thành tân chủ nhân của vùng thiên địa này, đúng không?"
Hồng Đồ cười: "Ngươi rất thông minh! Hoặc là tiềm thức nói cho ngươi biết."
Y nhẹ gật đầu: "Không sai! Vùng thiên địa này, nhưng thật ra là một vùng tiểu thiên địa do thế giới Chủ tách ra, cùng một nhịp thở với thế giới Chủ, năm đó Nhân Vương cũng không diệt tuyệt vùng thiên địa này, bởi vì hắn muốn tặng cho tổ tiên Lý gia của ngươi."
"Vô số năm trước, Nhân Vương chia thế giới Chủ ra làm ba phần, hắn một phần, Thương Đế một phần, thế gian chư cường một phần, ba phần thiên hạ, cho nên, dù là thế gian chư cường liên thủ, tối đa cũng chỉ có thể ngang hàng với Nhân Vương."
Trong lòng Lý Hạo chấn động!
Hồng Đồ lại nói: "Cho nên, người đời sau, gần như không thể nào vượt qua Nhân Vương, thế nhưng ... Hết thảy rất nhanh đã thay đổi, đó chính là thế giới Ngân Nguyệt!"
"Đây là vùng Nhân Vương tặng cho tổ tiên ngươi, nhưng tổ tiên của ngươi không biết suy xét, hoặc là không cách nào thôn tính, hoặc là không muốn thôn tính, hoặc là lòng tự trọng không cho phép, Ngân Nguyệt tồn tại mấy ngàn năm mà vẫn là Ngân Nguyệt như trước... cho đến khi có biến cố phát sinh, Kiếm Tôn rời đi, Ngân Nguyệt phong bế, trở thành vật vô chủ, rốt cuộc không ai trấn áp vùng thiên địa này."
Hồng Đồ cười nói: "Ta vốn không có tâm tư này, cũng không dám nghĩ đến việc này, nhưng thời khắc mà Tinh Môn bị phong bế... Ta đã biết, cơ hội của ta đến rồi!"
Lý Hạo nhìn y, ánh mắt biến ảo khôn lường.
Cơ hội tới!
"Thôn tính thế giới?"
"Đúng vậy!"
Hồng Đồ cười to gật đầu: "Không phục sinh, đó là sự kiêu ngạo của người Tân Võ, kỳ thật ta cũng không hứng thú chuyện phục sinh, thân thể yếu đuối, tinh thần hư nhược, so với ta của năm đó thì yếu hơn rất nhiều!"
"Thế nhưng... khi năng lượng trong thiên địa diệt tuyệt thì ta đã biết, sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục, thiên địa sẽ khôi phục, xóa bỏ tất cả những gì liên quan tới Tân Võ, hết thảy bắt đầu lại từ đầu, vô số năm tịch diệt sẽ để cho thiên địa trùng sinh! Xóa bỏ sức ảnh hưởng của Tân Võ, hết thảy bắt đầu từ con số không, khi đó, chính là cơ hội!"
Lý Hạo lúc này đã hiểu rõ, hắn nhìn Hồng Đồ, khẽ nhíu mày: "Cơ hội... Ngươi nói cơ hội, là trở thành chủ nhân của thế giới này?"