"Đúng!"
Hồng Đồ gật đầu: "Ngươi không hiểu, kỳ thật thế giới là vô tri, nhất là loại thế giới mới này thì càng mơ hồ, lúc này, nếu trong thiên địa xuất hiện thiên tài phù hợp với đạo chính thống, vậy người này rất dễ khống chế thế giới, thay thế ý thức của thế giới, trở thành chủ nhân của thế giới. Cho dù là chủ nhân của tiểu thế giới, đó cũng là chủ nhân của thế giới, mà tiểu thế giới liên kết với thế giới Chủ, nếu thế giới Chủ xảy ra chuyện gì thì Nhân Vương và Thương Đế cũng sẽ biến mất... Vậy thế giới Chủ và tiểu thế giới sẽ cùng một nhịp thở, ngươi thậm chí có thể thay thế Nhân Vương, trở thành chủ nhân chân chính của thế giới!"
Lý Hạo nhẹ nhàng thở hắt ra, hắn nghĩ tới cảnh tượng ngày đó nhìn thấy, Huyết Đế Tôn đến cùng là đang nói với thế giới, hay đang nói với chính mình chứ?
Còn nữa, vùng thiên địa này là Nhân Vương ban thưởng cho Lý gia.
Mà bản thân mình trước đây ở bên ngoài cũng coi như dung nhập đại thế trong thiên địa.
Nghĩ về đủ thứ chuyện, hắn biết, vì sao sau khi nhìn thấy tên Hồng Đồ này thì có chút không thoải mái, khó chịu, thậm chí thấy y giống như mình.
Lý Hạo đã hiểu!
"Cho nên, những năm này, ngươi chuyển sinh, kỳ thật chính là vì trở thành Nhân tộc của thời đại mới, triệt để dung nhập, quật khởi ở thời đại mới, muốn trở thành sự tồn tại độc nhất vô nhị, xưng bá thiên hạ, thôn tính thiên địa, đúng không?"
Hồng Đồ gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, thế nhưng ... Kỳ thật lúc ngươi quật khởi, ta đã cảm thấy không ổn, người Tân Võ của thế hệ trước cường đại tới đâu, kỳ thật không quan trọng, cường đại tới đâu thì như thế nào? Nhưng ta lo lắng nhất là người thế hệ này quật khởi, ví dụ như ngươi, quật khởi quá nhanh, khiến ta nghĩ đến một người... Nhân Vương!"
Y nhìn Lý Hạo: "Cho nên, ta muốn thấy nhìn, ngươi đến cùng là người Tân Võ phục sinh, hay là Nhân tộc thời đại này, kết quả ta thấy rằng ngươi chính là Nhân tộc của thời đại này."
Hơi tiếc nuối, lắc đầu: "Lúc nhìn thấy ngươi thì ta đã biết vì sao gần đây ta vẫn luôn lo lắng, thậm chí có chút xao động, cũng đã biết vì sao ta mơ hồ cảm thấy, ta không cách nào dung nhập thế giới này, trở thành người có thiên phúc."
"Bởi vì... Thế giới này đã có lựa chọn mới!"
Hồng Đồ bất đắc dĩ cười nói: "Ngươi chính là thế giới mới, là lựa chọn mới trong ý thức của thế giới vô tri u mê này, bởi vì ngươi đã làm gì đó, khiến đối phương cảm thấy, ngươi càng thích hợp hơn ta, chuyện này không thể được, nếu như vậy thì năm đó ta phục sinh sẽ thật sự trở thành trò cười. Ta vì chuyện này đã hi sinh quá nhiều, nếu không ta vẫn có hi vọng rời đi đại địa Ngân Nguyệt, mà không phải vẫn mãi làm tù nhân ở đây..."
Lý Hạo nhíu mày không nói gì.
Xem xét xung quanh, thần quang trong mắt hiển hiện.
Hắn biết, mình đi vào đây, có lẽ là đối phương cố ý giả ngu dẫn dụ mình tới.
Trong đại điện, cái gương kia khiến hắn cảm giác được sự nguy hiểm.
Hồng Đồ ngồi trên ghế, nhìn Lý Hạo, hồi lâu sau bỗng nhiên nói: "Ngươi bước vào thất hệ đúng không?"
Lý Hạo không lên tiếng.
"Ngươi lại có thể sống an ổn được ở bên ngoài, nhất định có chỗ đặc biệt, Lý Hạo, sao lại làm được như thế, ngươi hãy nói cho ta biết tất cả những chuyện ngươi đã làm thì ta sẽ không giết ngươi, ngươi là người có thiên phúc..."
Lý Hạo nhìn y, bỗng nhiên cười, lắc đầu: "Không, ta không phải người có thiên phúc! Hồng Đồ, có lẽ ngươi có rất nhiều cách nghĩ, nhưng ngươi đã sai một chuyện, tất cả sự thiên vị đều là do tự mình tranh thủ mà có, chứ không phải trông cậy vào miếng bánh từ trên trời rơi xuống! Ta có được như ngày hôm nay đều là do chính ta tranh thủ được, mà không phải ngồi đợi cái gọi là sự chiếu cố của thiên địa, qua chuyện này thì kỳ thật... Ngươi thật sự không ra sao cả!"
Hồng Đồ lạnh lùng nhìn hắn, một hồi sau cười nói: "Không biết điều, đây không phải chuyện gì tốt đâu!"
"Ngươi trông cậy vào người bên ngoài sẽ giải quyết bọn Bạch Tôn, sau đó tới đây cứu ngươi sao? Nếu ta đã dẫn ngươi vào đây thì ngươi đừng hòng đi ra ngoài!"
Dứt lời, Hồng Đồ không nói gì thêm với Lý Hạo mà xuất quyền đánh về phía hắn!
Không phải Kim Thân cổ võ, không phải đại đạo Bản Nguyên, mà là lực lượng thần thông.
Nhưng thần thông của đối phương khác những người khác, một quyền này ngỡ như xuyên phá không gian, ẩn thân, Ám hệ, các loại thần thông bộc phát, ngay khi Hồng Đồ xuất quyền thì Lý Hạo đồng thời biến mất tại chỗ.
Nhưng ngay lúc này, tấm gương chợt phát ra hào quang nhàn nhạt!
Trong nháy mắt, trong đại điện đen kịt, một chùm sáng bao phủ Lý Hạo, trực tiếp phát hiện ra Lý Hạo.
"Ngươi đoán xem, vì sao ta muốn giết ngươi ở đây?"
Giờ khắc này, bốn phương tám hướng, hiện ra từng mặt gương, trong gương chỉ có một người, chính là Lý Hạo.
Mà Hồng Đồ lại biến mất vô tung vô ảnh, chỉ có thanh âm vang lên.
"Lý Hạo, ngươi nhất định rất muốn giết ta, ngay khi nhìn thấy ta thì có lẽ ngươi cũng cảm nhận được cảm giác này, bởi vì... Ta cũng đang ngầm chiếm đoạt thiên địa, muốn trở thành chủ nhân của vùng thiên địa này."
"Cám ơn ngươi, nếu ngươi không xuất hiện, có lẽ ta sẽ bị vùng thiên địa này từ từ ăn mòn, cuối cùng hóa thành tiềm thức trong thiên địa..."
Tiếng cười của Hồng Đồ vang lên.
Vô số nắm đấm nhanh chóng xuất hiện trong gương, đồng loạt đánh về phía Lý Hạo!
Ầm!
Áo giáp hoàng kim trên người Lý Hạo lập tức vỡ nát, Lý Hạo muốn nhảy lên không trung, nhưng căn bản không có đường để đi.
Giờ khắc này, Lý Hạo vẫn đang không ngừng lắc đầu.
Vẫn luôn cảm thấy không ổn!
Không quá thoải mái, bản thân mình luôn có cảm giác ngơ ngác, sau khi tiến vào nơi đây thì vẫn mãi như vậy, trí óc cũng không quá tỉnh táo.
Trong mặt kính hiện ra vô số Lý Hạo.
Mà sau một khắc, Lý Hạo trong tất cả mặt kính đồng thời bị công kích, bùm!
Áo giáp trên thân Lý Hạo bị đánh nát, lộ ra thân thể hư nhược, bị một kích đánh trúng, máu chảy xối xả.
Lý Hạo xuất kiếm!
Sau một tiếng nổ lớn thì một chiếc gương trong nháy mắt đã vỡ nát, nhưng rất nhanh đã hiện ra nhiều tấm gương hơn.
"Lý Hạo, không cần giãy dụa nữa! Chỉ là lực lượng thất hệ, ở trong Phong Vân Phó Giám, căn bản không thể nào chạy thoát, ngay khi ngươi vào trong Phong Vân lâu thì ngươi đã được chú định rằng phải chết! Đây là thiên ý, Thương Thiên đều đang do dự, ai mới là người nó nên lựa chọn, cho nên mới khiến ngươi và ta bị quấy nhiễu."
Lý Hạo không ngừng tránh né, lấp lóe trong đại điện, tránh né từng mặt kính chiếu tới, thế nhưng vẫn không có tác dụng.
Ý chí của thế giới đang quấy nhiễu sao?
Chọn một trong hai sao?
Lý Hạo bỗng nhiên cười lạnh: “Quấy nhiễu chó má gì, Thương Thiên tính là cái rắm gì?"