Cùng lúc đó, rất nhiều quân sĩ đã hội tụ ở rừng cây phía sau, bọn họ bắt đầu san bằng rừng cây, tiến lên từng chút một, đồng thời chỉnh lý lại đội quân, Đại Ly Vương cũng không vội vã mang quân xuống núi.
Trong trong rừng phía trước thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu chói tai, nhưng không có ai để ý.
Đại Ly Vương không lỗ mãng như trong truyền thuyết, gã trực tiếp đẩy binh tiến lên.
Trong đại doanh, Đại Ly Vương không hề ngồi trên bảo tọa mà là ngồi xếp bằng dưới đất, rèm trướng rộng mở, gã nhìn về nơi xa, dường như đang nhìn xuyên qua núi rừng, thấy được Ngân Thành.
Trên khuôn mặt gã lộ vẻ lạnh lùng: "Từ từ tiến lên, xé mở phòng tuyến đối phương từng chút một, tiện thể để các huynh đệ thích ứng chiến trường Thiên Tinh một phen."
Bên phe Lý Hạo cũng không liều lĩnh, bọn họ lựa chọn xò xét từng chút một...
Gã không ngại chơi đùa với Lý Hạo.
Bên cạnh, thủ hạ nhanh chóng đi truyền lệnh.
Chủ tế thần điện cũng nhìn ra xa, chậm rãi nói: "Ngô vương, Thiên Tinh là khối xương khó gặm. Nếu đã bại lộ, tuy binh quý thần tốc nhưng lúc này có thể không cần để ý, cứ từ từ tiến lên, chờ đợi tin tức ba bên khác, chỉ cần ngăn chặn được lực lượng Thiên Tinh, phe Lý Hạo chắc chắn không công tự tan."
Thời gian đứng về phía bọn họ, kẻ nên lo lắng phải là Lý Hạo mới đúng.
Bởi vì tứ phương quốc gia không chỉ có mình Đại Ly xuất quân, chỉ là tốc độ của Đại Ly rất nhanh nên hiệu suất nhanh hơn thôi.
Đại Ly Vương không nói thêm gì, chỉ gật đầu, yên lặng chờ đợi chiến quả.
Lâu không đến Trung Nguyên, gã không biết bây giờ chiến lực của Thiên Tinh vương triều như thế nào.
Tuy có tình báo nhưng không phải tự mình trải qua nên cũng không thể tin hoàn toàn.
Trong rừng, tiếng kêu thảm thiết chưa ngừng ngừng nghỉ.
Không biết trải qua bao lâu, một vị tướng quân người mặc nửa giáp trở về, trầm giọng nói: "Hồi bẩm ngô vương, quân tiên phong giao phong cùng đối phương ở trong rừng một canh giờ, thực lực Thiên Tinh quân không yếu, cũng không ý chí yếu ớt như lời đồn, bên ta tổn thất 197 người, đối phương tổn thất tương đương... Thực lực tương đương nhau, cũng không xuất hiện dấu hiệu tan tác!"
Lời đồn nói rằng Thiên Tinh quân đã mục nát, không chịu nổi một kích. Nếu gặp đối thủ cùng giai, người Đại Ly lấy một địch mười cũng được. Thậm chí có lời đồn còn kỳ quái hơn, có cường giả từng đến Thiên Tinh đã nói rằng, chỉ cần hơn Đại Ly phía ra ngàn quân là có thể thoát khỏi sự truy sát của mười vạn đại quân đối phương.
Nhưng trong lần đụng độ này, Đại Ly không hề chiếm thượng phong.
Giờ phút này, một tráng hán ngồi cạnh Đại Ly Vương nghe vậy thì sát khí tràn trề quát: "Vô dụng! Đại quân Thiên Tinh đã mục nát từ lâu, thế mà chiến tổn lại ngang nhau. Đại vương, hãy để mạt tướng đi vào làm thịt bọn họ!"
Đại Ly Vương nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chỉ là thăm dò thôi, đối phương không có cường giả chắc? Cần ngươi khoe tài à?"
Tiếng quát nhẹ khiến cường giả kia lập tức im miệng.
Đại Ly Vương suy tư một phen, sau đó mở miệng: "Tiếp tục tiến lên, quân tiên phong thay phiên tiến vào rừng, giao phong cùng đối phương, Thiên Tinh chiếm cứ Trung Nguyên nhiều năm, mặc dù đã mục nát nhưng cũng không hề yếu ớt. Lĩnh vực siêu phàm, cường giả thắng bại quyết định sự thắng bại của chiến tranh. Nhưng nếu quân đội nhỏ yếu, dù cường giả có nhiều hơn nữa thì cũng sẽ lâm vào thế yếu, sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ!"
Người Đại Ly không nhiều, nếu quân đội không mạnh thì sao có thể thống trị Thiên Tinh?
Nếu đã tới đây thì đương nhiên là gã có mang hùng tâm tráng chí.
Mấy triệu hùng binh dưới trướng chính là vốn liếng để gã tự tin tiến quân đến Thiên Tinh, nếu chỉ có một người cường đại thì không thể uy hiếp toàn bộ Thiên Tinh vương triều, chỉ có đại quân không ngừng tiến lên, phá hủy chí khí của các phe thì mới có thể triệt để phá tan Thiên Tinh.
Đám người không nói gì nữa, đội ngũ chậm chạp tiến lên.
...
Phương Bắc Ngân Thành, trong vùng bình nguyên.
Mấy vị chủ quan đều đang ở đây.
Mấy người Cửu sư trưởng cũng nhanh chóng nhận được tin tức, Hoàng Vũ thở phào nhẹ nhỏm: "Chiến lực đối phương không yếu, sĩ khí dâng cao nhưng không đáng sợ như trong truyền thuyết, chiến tổn tương đương. Đáng chú ý là đối phương có cung tiễn binh, ngoài ra bọn họ không mặc áo giáp hoặc là mặc không đầy đủ, tuy linh hoạt nhưng không có ích nhiều trong đại chiến, còn chúng ta thì áo giáp cường hãn hơn xa bọn họ!"
Bọn họ vẫn luôn nghe nói rằng Đại Ly bưu hãn, người từ Đại Ly trở về đều nói Đại Ly tựa như đầm rồng hang hổ.
Vậy mà trong lần giao phong đầu tiên, phe bọn họ không hề thua kém chút nào, tuy người được phái đi đều là tinh nhuệ, nhưng điều tra binh nào cũng là tinh nhuệ, đối phương cũng không ngoại lệ, trong tình huống chiến lực tương đương, chiến tổn lại là dùng một mạng đổi một mạng thì chứng tỏ Đại Ly cũng không quá đáng sợ.
Mấy người Diêu Tứ gật đầu, nở nụ cười, Cửu sư trưởng mở miệng cảnh báo: "Coi chừng đây chỉ là kế khiến chúng ta hạ thấp sự đề phòng."
"Có khả năng, nhưng đối phương đường xa mà đến, lần đầu tiên tiếp xúc, ta cảm thấy xác suất này rất thấp. Hai phe đều muốn thăm dò thực lực đối phương, ủng hộ sĩ khí, Đại Ly Vương không cần thiết phải giả vờ yếu thế, bọn họ là phe xâm lấn chứ không phải phe phòng thủ!"
Hoàng Vũ không vì đối phương là sư trưởng Chiến Thiên Quân mà đồng ý mọi điều, ông vẫn đưa ra ý kiến của mình.
Cửu sư trưởng gật đầu, không hề phản bác.
Trong mấy người, Hồng Nhất Đường chỉ yên lặng lắng nghe, ông tới đây mới biết Lý Hạo chọn mình làm chủ soái... Bản thân ông cũng hơi giật mình. Hiện giờ ông chỉ chăm chú lắng nghe ý kiến của mọi người, không phát biểu lời nào, cũng không muốn biểu hiện ra sự cơ trí của mình.
Đợi mọi người nói xong, ông mới chậm rãi lên tiếng: "Vậy mấy vị tướng quân cảm thấy tiếp theo nên làm như thế nào? Đối phương còn chưa xuống núi... Phải chăng nên dốc sức đánh cho đối phương tan tác khi bọn họ còn chưa kịp đặt chân ổn định?"
"Không!"
Hoàng Vũ mở miệng đầu tiên, ông lắc đầu: "Đại soái không biết một điều, tướng sĩ Thiên Tinh lâu không chinh chiến, hơn nữa Đại Ly lại là quốc gia nổi tiếng dã man, cực kỳ cường hãn trong truyền thuyết, hiện giờ lòng các tướng sĩ đều không vững, căn bản không dám chủ động xuất kích!
Trận chiến này cũng có một phần mục đích là để luyện binh."
Ông nhìn về phía Hồng Nhất Đường: "Mọi đội quân tinh nhuệ đều là đánh nhiều mà thành, không phải cứ huấn luyện là được! Chỉ khi đánh trận nhiều, giết nhiều người thì mới có thể trở thành tinh nhuệ! Ở trong quá trình này, chắc chắn sẽ tử thương thảm trọng!
Nhưng chỉ có cách đó, kẻ sống sót mới có thể trở thành tinh binh bách chiến bất tử!"