Hoàng Vũ chậm rãi nói: "Vậy nên trong trận chiến này không thể phái tất cả cùng xông lên, dốc hết sức mà đánh! Đội quân phải thay nhau xông lên chiến trường, từ từ tiêu hao quân địch! Nếu có hao tổn, vậy phải chọn lựa quân tinh nhuệ trong 3 triệu đại quân phía sau để bổ sung, duy trì quy mô đại quân 200.000 người, không ngừng dùng đối phương để luyện binh! Mong đại soái đề nghị với đô đốc rằng không cần vội vã phái cường giả ra trận, cho chúng ta chút thời gian để luyện binh!
Đây là lần đầu tiên chúng ta trải qua quy mô chiến tranh như thế này... Đối phương cũng thế! Chỉ cần chúng ta biểu hiện ra thái độ muốn luyện binh thì đối phương cũng sẽ phối hợp..."
Ông giải thích: "Trong Đại Ly quốc không xảy ra chiến tranh quy mô lớn thế này, vậy nên đối phương cũng chỉ quen dùng lượng quân lực nhỏ để giao phong, nếu Đại Ly Vương là hạng người có dã tâm thì nhất định sẽ nguyện ý phối hợp luyện binh với chúng ta!"
Hồng Nhất Đường nhíu mày, suy nghĩ một phen rồi mới nói: "Thế nhưng thời gian không đứng về phía chúng ta."
Hoàng Vũ gật đầu, ông biết điều này.
Thế nhưng ông trầm giọng nói: "Đại soái, nếu nhanh chóng giao phong toàn diện, dù thắng hay thua thì chúng ta đều không được lợi gì từ chiến tranh, như vậy thì đánh cũng vô ích! Tiếp đó, nếu ba đại lục khác cũng muốn phát động chiến tranh... Quân đội của chúng ta chẳng khác gì một đám sơn dương đợi làm thịt!
Ngồi mài đao không làm mất kỹ thuật đốn củi, chỉ trong Thương Sơn này mới luyện được một chi tinh binh để ứng phó với các cuộc chiến sau đó! Thiên Tinh có một ưu điểm người khác không có..."
Ông cười nhẹ: "Nhiều người, nhiều siêu năng, hiện tại toàn dân tập võ, nguồn chiêu binh là vô biên! Rất nhiều người đang mang một bầu nhiệt huyết chạy về phương Bắc, từ giờ phải từ từ huấn luyện, rồi sau đó chúng ta sẽ không chỉ có 200.000 tinh binh, mà là mấy triệu tinh binh từng tham dự đại chiến! Trong đại quân 3 triệu người phía sau kia cũng có không ít võ giả khai khiếu, tối thiểu là chiếm 1/10, vậy tức là có đến 300.000 người! Những người này đều có thể mang ra tuyển chọn chắt lọc!"
Hồng Nhất Đường suy nghĩ một phen, gật đầu đáp: "Được, ta không hiểu vấn đề này, Vũ soái cảm thấy ổn, mấy vị tướng quân khác không có ý kiến gì thì không thành vấn đề."
Cửu sư trưởng trầm giọng: "Giờ không đủ thời gian luyện binh, vậy nên thế này là biện pháp duy nhất để có thể nhanh chóng thành quân! Nếu không thì chỉ còn cách hao phí thời gian huấn luyện từng chút một, không thì rất khó trở thành một đội quân có thể so với quân tinh nhuệ Chiến Thiên Quân!"
Lời này đã thuyết phục được Hồng Nhất Đường: "Vậy quyết định thế đi! Về phần ba đại lục khác... Đừng quan tâm!"
Ông trầm giọng nói: "Nếu giờ đang tiến hành chiến tranh phương Bắc thì cứ chú tâm vào trận chiến này đi, nếu ba đại lục khác xảy ra chiến tranh thì đó là vấn đề của Lý đô đốc, không liên quan đến chúng ta! Giải quyết như thế nào là nhiệm vụ của phủ đô đốc, mặc dù ta không hiểu quân sự nhưng cũng biết trong chiến tranh thì không thể chần chừ!"
Mấy người nghe vậy đều gật đầu.
Mặc dù vị này không hiểu nhưng bằng lòng nghe là được, tuy nói Lý Hạo cũng ở đây, nhưng chỉ sợ Lý Hạo cảm thấy những người khác không đáng tin cậy bằng Hồng Nhất Đường, đừng để đến lúc Hồng Nhất Đường làm loạn và Lý Hạo cũng chỉ huy lung tung theo thì... Đó sẽ là phiền toái lớn nhất.
...
Sắc trời đã hoàn toàn sáng rõ.
Trong vùng bình nguyên, các tiểu đội nhanh chóng lui khỏi núi, sau đó lại có tiểu đội khác lên núi thay thế, đóng quân ở tiền tuyến, tình hình hiện giờ rất căng thẳng.
Vào thời khắc này, một đội Liệp Ma Quân hơn 30 người lui lại từ tiền tuyến, bọn họ toàn thân đẫm máu, nhưng Ngô Siêu dẫn đầu lại lộ vẻ phấn chấn nhanh chóng dẫn đội chạy về, giọng nói vang dội vang lên: "Liệp Ma Quân tiên phong doanh đại thắng, đánh tan ngàn người quân tiên phong của đối phương, giết hơn phân nửa địch nhân mà bên ta tổn thất chưa đến 300 người!"
Một vài quân sĩ nghe vậy cảm thấy kích động, cũng có chút không dám tin.
Đại Ly yếu đuối như vậy sao?
Không phải nói rằng bọn họ rất mạnh ư?
300 người bỏ mình đổi lấy 500 tính mạng của kẻ địch, vậy chẳng phải là Liệp Ma Quân mạnh hơn bọn họ ư?
Tuy Liệp Ma Quân là quân tinh nhuệ nhưng rất nhiều người cảm thấy quân mình không mạnh bằng quân Đại Ly.
Nhưng hiện giờ đang chiến tranh, dù nghe thấy lời nói này nhưng mọi người không dám nói thêm điều gì, nhất là bây giờ trong đại quân có binh lính Chiến Thiên Quân và Liệp Ma Quân đang tuần tra, đám siêu năng đang thấp thỏm lại càng không dám nói lung tung.
...
Ngân Thành.
Lý Hạo vừa trở về không lâu cũng nhận được tình báo, hắn nở nụ cười nhìn sang người bên cạnh: "Thắng một trận nhỏ, Liệp Ma Quân tổn thất 300 người đổi lấy 500 mạng của đối phương."
Có người nghe vậy tức giận nói: "Chỉ chết 300 người thôi ư? Đô đốc, nên trực tiếp xông lên Thương Sơn..."
Lý Hạo nhíu mày nhìn về phía kẻ nói chuyện: "Không hiểu thì im miệng, mặc dù ta cũng không am hiểu, nhưng hao tổn mấy trăm tướng sĩ mà mấy vị tướng quân đều nói đây là đại thắng... Đây là chiến tranh, ta biết khi chiến tranh nổ ra thì nhất tướng công thành vạn cốt khô!"
Hắn hít sâu một hơi: "Vậy nên ta không muốn khởi xướng chiến tranh như thế này, nhưng đã xảy ra thì phải đối mặt! Liệp Ma Quân đều là binh sĩ của Ngân Nguyệt ta, bọn họ đều là Ngân Nguyệt quân, cũng có một số người là Võ Vệ quân, là căn cơ của võ lâm Ngân Nguyệt... Nhưng đến lúc này rồi thì tất cả đều phải buông xuống!"
Hắn nhìn đám người: "Tính toán ban đầu là mượn Đại Ly để luyện binh, điều này cần có 1 yếu tố quan trọng, đó chính là hậu phương vững chắc! Chúng ta không hiểu chiến tranh, không hiểu quân sự, nhưng có thể làm được một điều chính là làm tốt hậu cần! Kể cả 3 triệu đại quân từ khắp nơi tập hợp kia cũng cần có công tác hậu cần tốt, bổ sung nhân viên bất cứ lúc nào!
Ngoài ra, thanh niên trai tráng, siêu năng, võ sư từ các nơi tới đây đều phải nhanh chóng đưa vào biên chế, không để xảy ra tình trạng hỗn loạn, việc này rất phiền phức... Triệu thự trưởng phụ trách việc này, Thần Năng Thạch, Sinh Mệnh Chi Tuyền phải cung ứng đủ! Trong đại chiến, tất cả tiêu hao đều do phủ đô đốc bỏ ra, không thể để mọi người đã phải ra trận mà còn không kịp ăn cơm!
Còn nữa, chúng ta còn có một nhiệm vụ, đó là ngăn chặn đám cường giả của Đại Ly Vương."
Lý Hạo nghiêm túc lên tiếng: "Phải cố gắng kéo dài thời gian, có lẽ đây cũng là điều mà bọn họ mong muốn."
Lúc này, Hầu Tiêu Trần mở miệng: "Vậy nếu ba đại lục xảy ra chiến tranh, chúng ta bị cầm chân ở đây... Trước đó đô đốc đã nói rằng sẽ không bỏ mặc ba đại lục gặp cảnh sinh linh đồ thán..."
Thời gian không đứng về phía chúng ta.