Răng rắc!
Một chân của Khương Ly bị chặt đứt nhưng y không quan tâm, y chỉ chặt đứt hết thảy, phân thân Thần Linh tung chưởng đánh tới, y trực tiếp ngã lăn mình một cái.
Y bất chấp tất cả, độn không chạy trốn, trong lòng mắng to!
Tổn thất lớn rồi!
Hai tay y không còn, còn thiếu mất một chân, hơn nữa hơn mười vị thần vệ và tư tế đã chết, đừng nói là giết mười mấy vị Bản Nguyên phân thân, dù là giết mười mấy bản tôn thì lần này cũng lỗ nặng!
Đại vương bảo ta không nên dùng thủ đoạn đặc thù...
Giờ khắc này, Khương Ly không bình tĩnh nổi nữa.
Đại Ly Vương ngu xuẩn!
Không dùng thủ đoạn ư? Thế thì kết quả sẽ là toàn quân chết hết!
Lý Hạo là người thời đại này thật sao?
Y kéo thân thể tàn phế, mất một chân, thiếu đi tay, không gian không cắt y nữa, y vừa trốn chạy vừa gầm thét: "Lý Hạo, nếu ngươi dám truy sát chúng ta thì ta sẽ lấy ra tất cả thần cốt, dù không giết được ngươi thì cũng có thể diệt tất cả cường giả dưới trướng ngươi!"
Lý Hạo lập tức nhíu mày, lạnh lùng nhìn đối phương trốn chạy, không tiếp tục truy đuổi.
Gia hỏa này mà đồng quy vu tận, tuy hắn chưa chắc sẽ chết nhưng những người khác và nhất là những đội binh kia đều sẽ xong đời.
Lúc này, đám người Viên Thạc hộc máu nhao nhao bay tới, nghiến răng nghiến lợi: "Đánh hắn! Chúng ta đã sợ ai bao giờ chưa?"
Gia hỏa này dám uy hiếp bọn họ!
Khương Ly đã đi xa truyền âm đến: "Ta không uy hiếp, tiếp tục đấu binh đấu tướng cũng được thôi, đại vương có lòng muốn luyện binh với Lý đô đốc, nếu các ngươi giết chúng ta, quân Đại Ly sụp đổ, vậy các ngươi luyện binh như thế nào? Hơn nữa, nếu ta vận dụng toàn bộ thần cốt, e rằng nơi đây sẽ hóa thành vực sâu!"
Dứt lời, Khương Ly đã về tới quân doanh Đại Ly, y quát: "Toàn quân lui về!"
Y lơ lửng trên không, trong mắt ẩn chứa một chút sự bất đắc dĩ và thương tiếc.
Hai tay và một chân... Đây chính là xương cốt của Sơ Võ Chi Thần.
Ai có thể ngờ được Lý Hạo bưu hãn như vậy.
...
Lý Hạo nhìn y, sau đó quay đầu nhìn một hướng khác, nhíu mày.
Đêm nay thật cổ quái.
Khương Ly dù mất đi xương cốt Sơ Võ Chi Thần thì vẫn muốn cứu đám Bản Nguyên phân thân kia... Thật kỳ quái, rõ ràng là thần cốt này trân quý hơn đám bản nguyên kia.
Sao gia hỏa này lại dốc sức vì đám phản nghịch cổ thành như thế? Bọn họ cùng một phe đấy à?
Hay trong những kẻ phản bội năm đó có vị Sơ Võ Chi Thần này?
Lúc này, Cửu sư trưởng nhanh chóng bay tới, vừa rồi chỉ có mình ông đi truy sát, lúc này tâm tình ông không tệ chút nào: "Giết tên phân thân kia, Bản Nguyên phân thân chạy trốn không đến 30 người, tối thiểu giữ lại được một nửa. Còn ngươi... Ngươi vượt xa dự đoán của ta, thực lực đã cường đại hơn trước đó!"
Lý Hạo hồ nghi hỏi: "Đại Ly Vương đi đâu?"
Lão tử đợi một đêm mà không thấy gã đâu!
Nếu không phải vì kiêng kị Đại Ly Vương thì hắn đã bộc phát toàn bộ thực lực từ lâu rồi, trừ Khương Ly ra, những kẻ khác chắc chắn không thoát được.
"Khụ khụ khụ..."
Triệu thự trưởng ho một tiếng, nôn ra một ngụm máu, truyền âm nói: "Không thích hợp, Đại Ly và đám phản nghịch kia không thể nào cùng một bọn, cuối cùng Khương Ly cố ý căn dặn đám phản nghịch trở về cổ thành chứ không phải ở lại đây, có lẽ nào... Đại Ly Vương đang chờ sẵn ở nửa đường không?"
Lý Hạo giật mình.
Chờ ở nửa đường ư?
"Đại Ly cần lực lượng bản nguyên!"
Triệu thự trưởng trầm ngâm lên tiếng, Lý Hạo sững sờ: "Không đến mức đó chứ?"
Ngay sau đó, hắn hiểu ra, cười một tiếng: "Tên kia ngu xuẩn như vậy à? Tự nổ một khối xương, bị ta cướp mất hai cái, giá trị của ba khối thần cốt Sơ Võ trân quý hơn đám bản nguyên kia nhiều đúng chứ?"
Cửu sư trưởng trịnh trọng gật đầu: "Trân quý hơn nhiều!"
Nếu Đại Ly Vương thật sự chọn lựa như vậy thì lần này bọn họ thua thiệt nặng rồi.
Trên thực tế, Cửu sư trưởng cũng rất ngạc nhiên: "Đừng quan tâm đến Đại Ly Vương nữa, ngươi... Thực lực này, vì sao tốc độ khai khiếu nhanh như vậy?"
Lý Hạo đã mở ra 230 khiếu!
Không chỉ như vậy, chín hệ thần thông đều đã hóa thành thần văn.
Gia hỏa này tiến bộ im hơi lặng tiếng, mọi người vẫn nghĩ rằng thực lực hắn đang dưới 15 mạch.
Kết quả chưa được mấy ngày, thực lực gia hỏa này lại tăng thêm một đoạn.
Về phần Đại Ly Vương có nửa đường vây giết những người kia hay không thì cũng chẳng quan trọng, giết cũng tốt, không giết cũng được, đều không ảnh hưởng đến Lý Hạo.
Khương Ly kia cũng là tồn tại đỉnh cấp đương thời, nhưng gặp phải Lý Hạo, bị khắc chế lợi hại, quá mạnh thì bị không gian cắt chém, quá yếu thì bị Lý Hạo đánh, đây chính là nỗi buồn của tất cả cường giả.
Lý Hạo nở nụ cười: "Mới mở 230 khiếu huyệt mà thôi, trước đó ta đã mở ra 180 khiếu huyệt rồi, hơn 10 ngày mở thêm 50 khiếu cũng đâu nhanh lắm."
"..."
Tất cả mọi người đều an tĩnh.
Càng về sau càng khó mở khiếu.
Lúc này mở một cái có lẽ khó ngang mở 10 cái trước đó, trong thời gian ngắn như vậy mà mở thêm 50 cái, đã vậy ngươi còn thấy không nhanh ư?
Viên Thạc cũng không nhịn được: "Sao lại nhanh như thế? Ta đã được coi là nhanh rồi mà đến giờ chỉ mới mở 190 cái, cộng thêm thần thông ngũ hệ, chỉ mạnh hơn bảy hệ một chút thôi..."
Tốc độ của ông xem như cực nhanh, ông cảm thấy Lý Hạo không thể nào nhanh hơn chính mình.
Tuy đồ đệ của ông thiên phú rất mạnh, nhưng những ngày qua cũng là thời kỳ tiến bộ đột phá của ông!
Lý Hạo nhìn thoáng qua sư phụ mình, một lúc lâu sau mới nói: "Ta không biết, nhưng nhanh như vậy chắc là vì... thiên ý."
Hắn chỉ lên trời: "Những ngày qua, hình như ta có cảm giác được vạn người cúng bái, người trong thiên hạ tu luyện giống như cũng đang giúp ta tu luyện. Mà tính ra thì hiệu quả không rõ ràng lắm, thổ nạp lực lượng Hạo Tinh giới nhanh hơn rất nhiều."
Viên Thạc giật mình, không phản bác được.
Ông đã hơi hiểu ra!
Cửu sư trưởng cũng biến sắc, nhưng tâm trạng của ông bị giấu sau kim giáp.
Người trong thiên hạ tu luyện, tốc độ tu luyện của Lý Hạo nhanh hơn.
Ông đã từng nghe nói đến việc này, năm xưa từng có người thực hiện được.
Trương Chí Tôn!
Ở thời đại Tân Võ, người người tu luyện, Nhân tộc càng mạnh thì Trương Chí Tôn càng mạnh.
Thế nhưng Lý Hạo vẫn chưa nhất thống thiên hạ, chưa xưng vương, tại sao lại có thể như vậy được?