Sự nghi ngờ của Viên Thạc dao động.
Chuyện này rất có khả năng.
Bài dân ca miêu tả bảy nhà khác rất bình thường, chỉ có Trịnh gia là không bình thường.
Hơn nữa, trước khi chết, Tôn Hâm đã khai ra rất nhiều người, trong đó, gia chủ Trịnh gia là kẻ đứng mũi chịu sào!
Như vậy, đối ứng với bài dân ca, bọn họ tự nhiên sẽ nghĩ là Trịnh gia phản bội, nhưng nếu người truyền bá bài dân ca mới là kẻ phản bội… Có phải kẻ đó muốn chờ đợi ngày khôi phục và giúp mình thoát khỏi hiểm nghi không?
Ông nhíu mày nhìn cổ thành Trịnh gia, quan sát xung quanh.
Ông thấy tại cổ thành Trịnh gia này hoàn toàn không có dấu hiệu có người sống sinh hoạt nhiều năm.
Thật cổ quái!
Chẳng lẽ là Hồng gia?
Tiên tổ Hồng gia không phải nhóm cường giả Tân Võ đầu tiên, không giống những nhà khác.
Trong những kẻ cùng Nhân Vương chinh chiến ở thời đại Tân Võ, bây giờ chỉ còn Hồng gia là chưa bị tra xét.
Như vậy, chẳng lẽ là Hồng gia vu oan thật ư?
Viên Thạc suy đoán trong đầu.
Lúc này, kim giáp xuất hiện, bình tĩnh nói: "Nếu Lý Hạo muốn hợp tác thì cũng được thôi, nhưng hắn phải đứng ra minh oan cho Trịnh gia ta, nếu không, Trịnh gia ta sẽ không hợp tác cùng một kẻ nói xấu gia tộc mình!
Chúng ta không giết các ngươi là vì không muốn khiến hiểu lầm sâu thêm, nếu không, một kẻ nói xấu gia chủ ta trước mặt mọi người như Lý Hạo chắc chắn là địch nhân lớn nhất của Vô Biên thành!"
Viên Thạc vội vàng trấn an: "Ta sẽ chuyển lời, tiền bối bớt giận, có lẽ đây thật sự là hiểu lầm! Ta sẽ bảo Lý Hạo tới các thành giải thích cho Trịnh gia!"
"Hi vọng là vậy!"
Kim giáp không nói nhiều.
Càn Vô Lượng lên tiếng: "Tiền bối, chúng ta xin cáo từ trước, nếu tin tức đó là sai lầm thì rất phiền phức, chúng ta sẽ trở về thông báo cho đô đốc để tránh sinh ra hiểu lầm."
Kim giáp không giữ bọn họ lại, y lập tức biến mất.
Mấy người Viên Thạc liếc nhau, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, rời khỏi di tích.
...
Mấy người nhanh chóng bay về phía Ngân Nguyệt.
Chu thự trưởng trầm giọng: "Không phải Trịnh gia sao?"
"Đại khái là vậy!"
Viên Thạc cau mày: "Không có vết tích gì lưu lại, dù đối phương cường đại đi chăng nữa thì cũng không che giấu được dấu vết sinh hoạt, trừ khi chúng ta trúng Huyễn thuật, những gì chúng ta nhìn thấy đều là hư ảo, nếu không, Vô Biên thành thật sự không có dấu hiệu cường giả sinh tồn nhiều năm."
Chu thự trưởng nhìn Càn Vô Lượng, Càn Vô Lượng thở dài: "Không cảm nhận được quá nhiều cảm xúc, có phẫn nộ, nổi nóng, nhưng đây là chuyện bình thường, nếu thật sự bị oan uổng thì bọn họ chắc chắn phải tức giận, có địch ý cũng là chuyện thường."
"Vậy là Hồng gia ư?"
"Có khả năng."
"..."
Mấy người thương thảo một trận, sau đó nhanh chóng bay về hướng Ngân Nguyệt.
Bây giờ, chỉ có Hồng gia không có tin tức gì, bọn họ chưa từng đến đó, cũng không tìm được Lôi Bạo thành của Hồng gia, mà tiên tổ Hồng gia lại không phải nhóm cường giả Tân Võ đầu tiên, hiềm nghi lập tức lớn hơn vô số lần.
...
Ngân Nguyệt, Ngân Thành.
Nửa ngày sau, Lý Hạo gặp mấy người Càn Vô Lượng.
Nhìn thấy bọn họ không sao cả, hắn nhẹ nhàng thở phào.
Lúc này, cường giả các phương hội tụ về Ngân Thành.
Đám người Hồng Nhất Đường đều rất tò mò, Hồng Nhất Đường cười nói: "An toàn rời khỏi cổ thành Trịnh gia đúng là chuyện đáng mừng."
Lý Hạo nói thẳng: "Càn Vô Lượng, nói rõ tình huống đi."
Càn Vô Lượng không dám trì hoãn, nhanh chóng kể hết mọi chuyện.
Đám người lắng nghe, Vương thự trưởng nhíu mày lên tiếng: "Vậy là Hồng gia ư? Cũng có khả năng! Trong tám đại gia tộc, chỉ có Hồng gia không có nội tình vững chắc, nếu vị kia của Hồng gia không cam tâm thì cũng dễ hiểu thôi, nếu muốn gia tộc phát triển hơn thì căn cơ của Hồng gia ở chủ thế giới không đủ vững."
"Mặc dù tiên tổ Hồng gia tốt nghiệp ở Ma Võ, nhưng rất nhiều người khác cũng vậy, hắn có thiên phú rất mạnh, nghe nói vẫn luôn kẹt tại Thánh Đạo đỉnh phong, không thể tiến thêm, vậy nên mới tới tiểu thế giới, bởi vì Kiếm Tôn cũng là viện trưởng Ma Võ..."
Vương thự trưởng suy nghĩ một chút rồi nói: "Hồng gia không có gốc gác, nếu địch nhân đưa ra nhiều lợi ích, thậm chí đáp ứng giúp hắn trở thành Thiên Vương, Đế Tôn, hoặc là trở thành chủ nhân tiểu thế giới thì hắn có khả năng phản bội rất lớn... Trịnh gia... Trịnh gia có một vị Đế Tôn, dù Trịnh gia nơi đây chỉ là chi thứ, nhưng dựa theo những lời các ngươi nói thì có lẽ bọn họ thật sự đã bị hiểu lầm."
Ông cảm khái: "Như vậy cũng tốt, nếu Trịnh gia không có kẻ phản bội thì phiền phức sẽ nhỏ đi rất nhiều, nếu… Trịnh gia phản bội, trong thế lực Trấn Tinh thành có người của Chu gia, Lưu gia, Trịnh gia."
Ông biết Trịnh gia không phản bội thì an tâm hơn rất nhiều.
Về phần Hồng gia... gia tộc này phản bội khiến người ta dễ tiếp nhận hơn, không khiến mọi người cảm thấy quá thất vọng.
Nghĩ vậy, ông chần chờ nhìn về phía Lý Hạo: "Nếu Trịnh gia không phản bội..."
Ông lộ vẻ do dự.
Vậy tốt nhất là đừng động đến 3 nhà thuộc thế lực Trấn Tinh thành kia.
Lý Hạo biết ông nghĩ gì, gật đầu nói: "Ta sẽ cân nhắc!"
Vương thự trưởng nghe vậy thì không nói gì thêm.
Lý Hạo cười nói: "Càn tướng quân, các ngươi đi sứ hai chủ thành đều mệt mỏi rồi, về nghỉ trước đi... Mà thôi, để ta đưa các ngươi trở về, thuận tiện cho các ngươi biết những phát hiện gần đây của ta, nó trợ giúp việc tu luyện rất lớn, chắc chắn các ngươi đã biết."
Mấy người liếc nhau, lại có phát hiện mới ư?
Vậy thì mấy người không hề khách khí.
Viên Thạc cười nói: "Tốt lắm, gần đây dừng bước không tiến, giờ thì có hi vọng rồi."
Lý Hạo và mấy người cùng rời đi.
Vương thự trưởng thấy hắn đi mất thì thở dài.
Có lẽ Lý Hạo vẫn muốn ra tay với cổ thành, chỉ là không muốn nhiều lời với ông thôi.
Thật đau đầu!
Nếu Trịnh gia phản bội, Lý Hạo ra tay với Lưu gia, Chu gia và cả Trịnh gia thì bọn họ sẽ không nghĩ gì nhiều, bởi vì có lẽ tình huống của 3 đại chủ thành là như nhau.
Trấn Tinh thành cũng được coi là đoàn thể nhỏ trong tám đại chủ thành.
Nhưng nếu bây giờ xác minh được chuyện Trịnh gia bị oan uổng... Ông chần chờ không muốn tiến hành trận chiến này, thế nhưng ông không tiện ngăn cản Lý Hạo.