Chương 185: Người Quen Cũ
"Được rồi, mấy ngày này mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa sẽ có công văn chính thức đưa xuống, cụ thể phía trên an bài như nào thì hai ngày sau chúng ta sẽ biết thôi. Còn có, việc đề cử Lý Hạo làm phó bộ trưởng thì ta sẽ lập tức trình lên trên."
Nói đến đây, ông không khỏi cảm khái lần nữa: "Lý Hạo, ngươi không đi làm văn chức thật là đáng tiếc."
Gia hỏa này rất có tinh thần ‘trèo cao’, nếu đi theo con đường quan lộ thì có cảm giác tiền đồ sẽ rất sáng lạn.
Lý Hạo vội vàng nói: "Lão đại, đây không phải là ta nhờ hồng phúc của ngài sao? Nếu không, làm sao có cơ hội cho ta, hơn nữa cũng là các vị ca ca tỷ tỷ chiếu cố, biết ta còn trẻ, lại là quỷ nghèo nên mới cho ta cơ hội có thêm chút tiền lương. Tối hôm qua ta đã ghé về nhà, vụ nổ lần trước chính là nổ khuôn viên ngay sát bên chung cư chỗ ta, cả tầng lầu suýt đã đổ sập. Mấy ngày nay ta còn đang suy nghĩ xem nên tìm phòng mới ở đâu đây!"
Đúng vậy, căn nhà cha mẹ để lại cho hắn tuy chưa hoàn toàn sập, thế nhưng cũng không khác lắm.
Cái đêm Ngân Thành phát sinh mấy vụ nổ lớn, chung cư nhà Lý Hạo chính là nằm trong mục tiêu tập kích của Hồng Nguyệt.
Còn may bọn chúng chỉ cố ý gây ra sự cố để dẫn Lưu Long rời đi, cũng không định nổ chết người vô tội, thế nên không trực tiếp kích nổ tòa nhà. Có điều thiệt hại về nhà cửa là không thể tránh khỏi, nghe nói bà cô ở lầu dưới bị dọa rớt xuống từ trên giường, té gãy chân, nay đã được con gái đón đi.
Cho nên hiện tại tiểu khu bên kia thật sự không thích hợp để ở lại.
Lý Hạo đang định tìm chỗ ở mới, cũng không thể cứ ở mãi nhà lão sư, một ngày hai ngày còn được, thời gian dài thì hơi bất tiện.
Lão sư cứ thoắt ẩn thoắt hiện, có khi Lý Hạo chỉ vừa hắt hơi một cái thì lão đầu tư đã có mặt, sau đó còn làm vẻ mặt ghét bỏ mà nhắc nhở: "Người trẻ tuổi, phải chú ý tiết chế".
Nhiều lần như vậy, Lý Hạo cũng không chịu nổi lão nhân gia không biết xấu hổ này.
"Đến ở với tỷ tỷ đi!"
Liễu Diễm khoác lấy vai của hắn, tươi cười kiều mị, “Giường nhà tỷ tỷ rất lớn!"
Lý Hạo ngượng ngùng né ra, "Thôi đừng, ta sợ làm phiền đến tỷ."
"Có đâu!" Liễu Diễm cười vui vẻ, nhéo nhéo gò má của hắn, "Ngươi đáng yêu như thế, làm sao lại làm phiền đến ta được?"
Lý Hạo cầu cứu nhìn về phía những người khác, mọi người lại lảng tránh ánh mắt của hắn, làm ra vẻ mặt đang xem trò vui.
Lưu Long cũng mặc kệ, khoát tay một cái, ông nói: "Được rồi, các ngươi ra ngoài đi! Với lại nói gì thì nói, xuất hành thì phải cẩn thận một chút, nhất là Lý Hạo. Có tìm chỗ ở thì nên tìm nơi nào gần Tuần Kiểm Ti thôi, bằng không ngay cả cơ hội cứu viện cũng không có!"
"Đã biết!"
Đám người lần lượt rời khỏi.
Vừa đi ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy Mộc Sâm đi tới, mọi người lên tiếng chào hỏi, cũng không định nói chuyện, dù sao đôi bên cũng không thân thiết gì.
Thế nhưng Mộc Sâm lại làm như bằng hữu quen thân từ lâu, cùng mọi người chào hỏi một tiếng, đoạn nhìn về phía Liễu Diễm, cười ha hả nói: "Chúc mừng Liễu đội phó, sau này phải gọi là Liễu bộ trưởng rồi!"
Liễu Diễm cười xán lạn: "Đừng nói như vậy, Ti trưởng là Tuần Thành Sứ, hơn nữa ta cũng không phải phó bộ trưởng!"
Nói xong liền mang theo Lý Hạo rời đi trước.
Chắc hẳn Mộc Sâm đến đây cũng là vì thảo luận việc này, không biết khi ông nghe được chuyện Lưu Long tiến cử Lý Hạo làm phó bộ thì sẽ có phản ứng như thế nào.
Đi một đoạn, cách xa khỏi Mộc Sâm, Liễu Diễm lúc này mới thu lại dáng vẻ tươi cười, thấp giọng dặn dò: "Tên mập ấy không đơn giản, ngươi chớ bị nụ cười thân thiện của ông ta lừa dối. Thời gian Mộc Sâm tiến vào Phá Bách còn sớm hơn lão đại! Ông ta đến Ngân Thành nhậm chức, không biết là có chủ ý gì, nhưng mà nghe nói nhà Mộc Sâm ở Bạch Nguyệt thành cũng có chút nội tình, có thể không đắc tội thì đừng đắc tội, nhưng cũng đừng quá gần gũi với đối phương!"
Lý Hạo gật gật đầu, hiếu kỳ hỏi thăm: "Ti trưởng là Phá Bách viên mãn sao?"
"Khó mà nói được, có thể là vậy. Nghe nói trước đó khi đối phó với tên Siêu Năng Giả biết bay kia, ông ta đã dùng một đao chém kẻ địch. Cho nên ít nhất cũng phải là Phá Bách hậu kỳ!"
Lý Hạo đã hiểu, không hỏi thêm gì nữa.
. . .
Cùng lúc đó.
Bạch Nguyệt thành.
Tổng bộ Tuần Dạ Nhân của Ngân Nguyệt hành tỉnh.
Vương Minh vẻ mặt kinh ngạc, nửa ngày sau mới thống khổ rên một câu: "Ta phải đi làm phó bộ trưởng ư?"
Lại tới Ngân Thành?
Ta không muốn đi!
Ở bên kia, ta đã rất mất mặt. Ta đi chuyến này còn không phải là lại bị người khác chê cười sao?
Hơn nữa bên kia quá vắng vẻ, tịch mịch, gã không hiểu, vì sao bên trên lại yêu cầu gã qua đó?
Gã đã thăng cấp Mãn Nguyệt, tương đương với Phá Bách hậu kỳ, ở tổng bộ Tuần Dạ Nhân bên này cũng coi là một thiếu niên thiên tài, bên trên lại an bài gã đến nơi khỉ ho cò gáy ấy để nhậm chức, thích hợp sao?
Ở phía đối diện, Hoàng Vân mỉm cười giải thích: "Đây là quyết định của mấy vị bộ trưởng. Thứ nhất, ngươi là đệ tử ký danh của Viên Thạc, tới đó sẽ mau chóng củng cố vị trí của mình. Thứ hai, dù sao ngươi và Lưu Long cũng từng có một lần liên thủ chiến đấu, so với kẻ khác tới thì hắn sẽ dễ chấp nhận ngươi hơn. Thứ ba. . . Chú ý nhất cử nhất động của Lý Hạo!"
Hoàng Vân nhắc nhở: "Lý Hạo là hậu duệ duy nhất còn sống của tám đại gia tộc! Mặc dù bây giờ mọi người không nhắc đến nhưng không có nghĩa là đã bỏ qua chuyện này. Ngươi và Lý Hạo có quen biết, ngươi đi thì sẽ dễ tiếp xúc với hắn hơn, thậm chí là bảo hộ thân cận. Hồng Nguyệt chắc chắn sẽ không từ bỏ! Đương nhiên, hiện tại chúng ta vẫn đang nhìn chằm chằm cường giả của chúng, có điều Hồng Nguyệt là một tổ chức rất lớn, Tuần Dạ Nhân không có khả năng coi chừng toàn bộ được!"
"Vương Minh, ngươi đi qua bên kia chính là thân mang trọng trách! Về phần tài nguyên thì cứ yên tâm, sẽ không bạc đãi ngươi, có việc gì thì tùy thời liên hệ với ta."
Vương Minh khóc không ra nước mắt!
Nói thì đơn giản, trên thực tế Ngân Thành cách nơi đây rất xa, dưới tình huống bình thường làm sao mà liên lạc được?
Lần này xong đời rồi!
Mình đây coi như là bị đi đày đúng không?
Gã nhịn không được vội hỏi: "Vậy Hồ Hạo với Lý Mộng đâu?"
Bản thân mình xui xẻo đã đành, hai tên kia… Không thể nào tốt hơn mình được nhỉ?
Hoàng Vân đáp: "Hai người bọn họ? Hai người bọn họ cũng sẽ đi, cơ cấu Tuần Dạ Nhân ở bên Ngân Thành không đủ mạnh, người quá ít, ba cường giả Nguyệt Minh các ngươi đều gia nhập vào đó, vừa vặn có thể nâng cao thực lực của phân bộ lên. Ngươi thì đảm nhiệm chức vụ phó bộ trưởng, còn Hồ Hạo và Lý Mộng thì để xem Ngân Thành an bài thế nào, tốt xấu gì ngươi cũng mạnh hơn bọn họ."
Vương Minh nghe nói như thế liền tự an ủi bản thân một hồi, thôi được, cứ như vậy đi.
Bất quá, gã thật sự không muốn đi!
Nhất là phải đối mặt với đám người Lý Hạo và Lưu Long khiến gã vô cùng khó chịu.
Đáng tiếc bên trên đưa quyết định xuống rồi, gã cũng không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể khẩn cầu: "Vậy chờ bên kia an ổn thì ta có thể tùy thời trở về đúng không?"
"Đương nhiên!"
"Vậy là tốt rồi."
Vương Minh nhẹ nhàng thở ra, hi vọng có thể mau chóng trở về, Ngân Thành thật sự quá nhỏ, vả lại đây cũng là nơi khiến lòng tự tin của mình liên tục bị đả kích, quá đau lòng!
Hoàng Vân bảo Vương Minh ra ngoài trước, lúc này mới buột miệng lẩm bẩm mấy lời không nỡ nói cho gã nghe: "Hài tử đáng thương, khi nào di dời Ngân Thành thì ngươi mới được trở về!"
Phía trên đã có quyết định, kế hoạch di dời tiếp tục được thực hiện.
Ngân Thành vẫn thuộc danh sách phải chuyển đi, về phần thời gian cụ thể thì còn phải nhìn tình huống sắp tới.