Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 186 - Chương 186: Tầm Mắt Hạn Hẹp

Chương 186: Tầm Mắt Hạn Hẹp Chương 186: Tầm Mắt Hạn Hẹp

Chương 186: Tầm Mắt Hạn Hẹp

Phân bộ của Tuần Dạ Nhân ở Ngân Thành sắp thành lập.

Ngày 28 tháng 7, Ngân Nguyệt hành tỉnh chính thức phát ra công văn truyền đạt mệnh lệnh và bắt đầu trù hoạch kiến lập phân bộ ở Ngân Thành.

Tin tức vừa phát ra, các thành khác nên hâm mộ liền hâm mộ, nên ghen tỵ liền ghen tỵ.

Ngân Nguyệt hành tỉnh có những 32 thành, nhưng hiện tại chỉ có 9 thành là có phân bộ Tuần Dạ Nhân.

Nay Ngân Thành chính là tòa thành trì thứ mười có được vinh dự này.

Tuần Dạ Nhân số lượng có hạn, cho nên phải tập trung ở các thành lớn. Chẳng hạn như Bạch Nguyệt Thành có dân số 30 triệu, Diệu Quang Thành hơn mười triệu nhân khẩu, một vài thành thị khác cũng gần tiếp cận con số đó.

Trước kia đều là lấy dân số năm triệu làm cơ sở mới có thể thiết lập phân bộ. Dân số là một chỉ tiêu khảo hạch quan trọng.

Không đạt đủ thì sẽ không được thành lập phân bộ Tuần Dạ Nhân, để phòng ngừa lực lượng siêu năng quá mức phân tán, bị những tổ chức khác dần dần đánh tan.

Phân bộ ở Ngân Thành thành lập đây vẫn là lần đầu tiên xưa nay chưa từng thấy.

Bất quá suy xét đến sự tồn tại của Viên Thạc cùng với bí mật của tám đại gia tộc ở Ngân Thành, cuối cùng thì phân bộ này vẫn được duyệt để thành lập.

Không chỉ như vậy, Bạch Nguyệt thành cũng xem như coi trọng, lần này đã phái ba vị Siêu Năng Giả xuống tọa trấn.

Mà còn không phải người mới!

Thực lực của cả ba vị đều là cấp độ Nguyệt Minh, nghe nói trong đó còn có một vị đã đạt tới cấp độ Mãn Nguyệt.

. . .

Ngày 28 tháng 7.

Phía trên gửi công văn xuống, Lý Hạo không quá để ý.

Giờ phút này hắn đang thảnh thơi đi dạo ở bên trong một tòa tứ hợp viện có diện tích hơn 400 mét vuông, mấu chốt là bên ngoài còn có một khoảnh sân hơn ngàn mét.

Cửa riêng sân riêng!

Lý Hạo một bên tham quan một bên hút khí.

Hắn không nhịn được quay đầu nhìn Liễu Diễm, "Tỷ, có phải ngươi đánh giá ta quá cao rồi hay không?"

Liễu Diễm nhiệt tình nhất định phải tìm nhà cho hắn.

Lý Hạo thật sự là không lay chuyển được nên đành phải để nàng giúp đỡ tìm.

Có điều… Khá lắm!

Ta nhờ ngươi tìm căn nhà có hai phòng, tốt nhất là một lầu để không phải chung đụng với hàng xóm tầng trên tầng dưới, nếu như không phải một lầu thì ít nhất cũng là nơi cách âm tốt một chút.

Kết quả. . . Sáng sớm tinh mơ thì Liễu Diễm đã dẫn hắn tới nơi này.

Đây là thành khu phía đông của Ngân Thành, xem như khu nhà giàu.

Rất nhiều kẻ có tiền ở Ngân Thành đều đang ở quanh đây.

Thời điểm vừa tới, Lý Hạo đã cảm thấy cực kỳ không ổn, bởi vì giá phòng khu phía đông thường rất đắt. Giá phòng ở Ngân Thành trung bình đều là hơn 3000, mà ở bên này thì thấp nhất cũng phải đến 5000.

Lúc Lý Hạo vừa vào Tuần Kiểm Ti, thân là tuần kiểm cấp ba, tiền lương hằng tháng của hắn là 2000 tinh tệ.

Tại một thành trì nhỏ bé như Ngân Thành thì quả thật xem như không tồi.

Bớt ăn bớt uống là một chuyện, chủ yếu vẫn là nhờ ăn cơm nhà nước nên có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí, ngoài ra còn có một số tiền thưởng theo từng dịp, tính ra thì một năm tiết kiệm được hai ba vạn không phải là vấn đề lớn.

Bất quá cho dù như vậy, muốn mua một căn nhà 100 mét vuông thì cũng cần 300 ngàn trở lên, nếu hắn một mực không được thăng chức thì làm suốt mười năm mới đủ để mua một căn.

Đương nhiên, hiện tại Lý Hạo đã thăng chức, khẳng định tiền tiết kiệm sẽ dày hơn không ít.

Nhưng mà ở nơi này, một căn nhà lớn có viện riêng sân riêng, đây không phải cần hơn bốn năm trăm vạn sao?

Lý Hạo còn không dám nghĩ tới con số cao hơn, đây là mức tối thiểu mà hắn có thể nghĩ tới.

Hắn đương nhiên không có tiền, về phần bán năng lượng thần bí thì bán cho Siêu Năng Giả khác là phạm pháp, bán cho người một nhà. . . Bọn họ cũng không có tiền.

Liễu Diễm cũng quan sát xung quanh, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, trên mặt nở nụ cười tươi rói, không quá để ý nói: "Đánh giá cao cái gì? Ngươi sắp trở thành phó bộ trưởng của phân bộ Tuần Dạ Nhân ở Ngân Thành, cũng là nhân vật có tên tuổi! Chẳng lẽ lại muốn ở một căn nhà thấp bé chật hẹp? Về phần nhà ở. . . Dù sao ngươi cũng là Tuần Sát Sứ, còn sợ không có nhà để ở?"

Lý Hạo nghe mấy lời này, có chút líu lưỡi, "Tham ô?"

"Vớ vẩn!"

Liễu Diễm tỏ ra khinh thường, "Ngươi chỉ biết cái này? Tham cái gì mà tham? Đây là chiến lợi phẩm! Hiểu không? Dựa theo tiền lệ thì phải nộp chiến lợi phẩm lên cho Tuần Dạ Nhân, sau đó căn cứ theo quy tắc mà tiến hành phân phối xuống! Căn nhà này là chiến lợi phẩm lần trước của chúng ta!"

Chiến lợi phẩm?

Lý Hạo sững sờ.

"Ngươi quên tên Chu Hạ kia rồi à?"

"À à, nhớ rõ!"

Lý Hạo nhớ rõ người này, chính là người đầu tiên bị mình đánh chết. . . Không đúng, hắn chỉ đánh gục đối phương, sau đó gã là chết trong phòng thẩm vấn của đội trưởng.

"Đây là nhà do hắn mua lại!"

Liễu Diễm nói: "Đúng rồi, còn có một chiếc xe, hẳn là ngươi từng thấy rồi. Hiện tại đang được đặt ở trong ga-ra của Tuần Kiểm Ti, trở về ngươi lái đi! Tên Chu Hạ đó là do ngươi bắt, bây giờ ngươi đã lên chức, nên ngươi cứ nhận nhà và xe cộ trước đi!"

Nghe nàng nói, Lý Hạo mới biết được nguyên lai căn nhà này có lai lịch như vậy.

Hắn không nhịn được hỏi: "Tên Chu Hạ ấy chỉ là một võ sư Trảm Thập, vậy mà lại có nhiều tiền như thế?"

"Nói nhảm, người ta là võ sư, vả lại đã kinh doanh nhiều năm, mấy triệu còn không trả nổi? Ngươi cũng không suy nghĩ một chút xem, nếu ngươi nguyện ý đem chiến lợi phẩm lần này là năng lượng thần bí bán đi, thì ngươi sẽ lập tức trở thành phú ông đấy."

Đối với bọn họ mà nói, kiếm tiền thật sự rất dễ dàng.

Bất quá một chút tiền tài có ích lợi gì đâu?

Nếu là đồ tốt chân chính thì ngươi dùng tiền cũng khó mà mua được.

Giống như tên Chu Hạ này chẳng hạn, bảo gã lấy ra năm ba triệu thì có thể, nhưng bảo gã dùng số tiền đó để mua năm ba khối năng lượng thần bí thì nằm mơ đi!

Rất khó!

Hơn nữa xem như mua được, hấp thu hết cũng chưa chắc đạt được hiệu quả quá tốt.

Đối với tên Lý Hạo tầm mắt hạn hẹp này, Liễu Diễm thật sự bó tay rồi. Cho dù trong người nàng cũng chẳng có mấy tiền, nhưng Liễu Diễm tuyệt đối sẽ không vì tiền mà phát sầu, đâu giống Lý Hạo cả ngày mở miệng chỉ toàn là đòi tăng lương.

Truyền ra ngoài còn không phải sẽ khiến người ta chê cười sao?

Trước đó hắn muốn thăng chức cũng chính là vì mức lương cao hơn, ngẫm lại cũng là câu chuyện cười lớn.

Lý Hạo cười gượng, đành chịu, hắn đúng là một kẻ chưa thấy qua việc đời. Từ nhỏ đến lớn, thời điểm có nhiều tiền nhất chính là lúc nhận lương ở Tuần Kiểm Ti tháng trước, khi đó hắn nhìn vào số dư trong tài khoản, không ngờ mình đã tiết kiệm được những 12.000 tinh tệ!

Kết quả. . . Thôi, không nói cũng được.

Nói ra cũng chỉ tổ khiến Liễu Diễm lại chê cười hắn.

Bình Luận (0)
Comment