Chương 187: Làm Lãnh Đạo
Lý Hạo quan sát căn nhà lớn này thêm lần nữa, lại đi vào bên trong nhìn một hồi, bên ngoài được xây dựng theo lối phục cổ, nội bộ lại được trang hoàng rất xa hoa, tương đối hiện đại hoá.
Tổng cộng có hai tầng, còn có một ga-ra ở tầng hầm.
Đây là ở tiền viện, hậu viện còn có bể bơi, cùng những căn biệt thự trong khu này không quá chênh lệch. Cả tòa nhà được xây dựng theo phong cách hòa mình với thiên nhiên, càng phù hợp với sở thích của Lý Hạo.
"Lớn thật!"
Lý Hạo thì thào một tiếng, vừa khéo Liễu Diễm quay đầu lại, mắt thấy hắn đang nhìn về phía mình, nàng hơi ngẩn ra, sau đó cười rộ lên: "Nghĩ thông suốt rồi?"
Dứt lời nàng liền ưỡn ngực lên.
Tiểu tử không tệ, còn biết khen người!
Có tiến bộ!
Lý Hạo tỉnh táo lại, có phần dở khóc dở cười, nhất thời không biết phải nói gì bèn lẳng lặng quay mặt đi, cố ý nói lảng sang chuyện khác: "Tỷ, tòa nhà lớn như vậy, những người khác không cần sao? Cứ như vậy mà phân cho ta, liệu có gì không thích hợp không?"
"Không sao. Đừng bận tâm!"
Liễu Diễm quả thực không quá để ý việc này, "Kỳ thực phần lớn thời gian bọn ta đều ở lại đơn vị! Ngươi còn trẻ, thời gian gia nhập tiểu đội còn ngắn, cho nên ngươi vẫn giữ thói quen hết giờ làm thì tan tầm về nhà, bọn ta thì khác, nếu không có nhiệm vụ gì phải ra ngoài thì gần như cả ngày đều quanh quẩn ở Tuần Kiểm Ti bên kia."
Bọn họ ít khi về nhà, bởi vì có về thì trong nhà cũng không có một bóng người.
Cái gì gọi là nhà?
Thực tế đó chỉ là một căn phòng để ngủ lại mà thôi!
Lưu Long đã từng nói qua, các thành viên của tiểu đội săn quỷ đều có chuyện cũ của riêng mình, chưa từng nghe bọn họ nhắc về người nhà, về vợ con…
Gần như Ngô Siêu và Trần Kiên đều luôn ở tầng hầm của tòa nhà đội chấp pháp, không phải ở trong phòng luyện tập thì cũng là ở trong phòng nghỉ.
Vân Dao cũng thế, mỗi lần Lý Hạo thấy nàng đều là bước ra từ phòng nghiên cứu của nàng ta.
Đương nhiên Liễu Diễm cũng không ngoại lệ.
Ngược lại đội trưởng thường không có mặt ở tầng hầm, rốt cuộc là về nhà hay là đi đâu thì hắn không quá rõ ràng, nói không chừng căn bản ông ta còn chẳng có nhà, ra ngoài cũng chỉ là tùy tiện đi dạo mà thôi.
Ngẫm lại thì đúng là những người này đã xem tầng hầm của đội săn quỷ thành nhà mình.
Lý Hạo không khách sáo thêm nữa. Thật ra hắn cũng không quá xem trọng chuyện nhà ở, có điều hắn cần một nơi tương đối riêng tư để hấp thu năng lượng thần bí và luyện võ. Có một vài bí thuật do lão sư và Lưu Long truyền cho, vốn không thể truyền ra ngoài.
Cho nên hắn không thể thoải mái luyện tập ở tầng hầm của đội, tránh làm lộ phương pháp hô hấp cũng như Cửu Đoán Kình.
Lý Hạo tiếp tục đi thăm quan ngôi nhà.
Lầu một có phòng ăn, phòng khách, phòng vệ sinh, trừ bỏ những thứ này, còn có một phòng tập thể thao khá rộng rãi.
Lầu hai thì có phòng ngủ chính, thư phòng và phòng đồ chơi dành cho trẻ em.
Phần lớn các gian phòng, Lý Hạo đều không dùng đến.
Trang hoàng trong nhà không phải mới hoàn toàn, hẳn là có người đã ở qua, như vậy ngược lại càng tốt, không cần Lý Hạo phải làm cái gì, sửa sang cái gì, dù sao hắn cũng không có tiền.
Đồ đạc cơ bản nên có thì đều đã có, cho nên việc Lý Hạo cần làm rất đơn giản, xách theo mấy bộ quần áo tới để tắm rửa thay đồ là được.
Càng nhìn thì hắn lại càng vui vẻ.
Hắn còn chưa tới tình trạng giống như mấy người Liễu Diễm, đối với nhu cầu về vật chất vẫn phải có, lúc trước sống ở cư xá, đánh một bộ quyền thôi cũng bị bác gái lầu dưới nhắc nhở, hại Lý Hạo làm gì cũng thấy vướng tay vướng chân, hiện tại thì tốt rồi!
Sân trước sân sau đều rộng đến đáng sợ, hơn cả ngàn mét vuông, chính mình mặc sức phóng túng!
Lúc này Liễu Diễm đang nằm trên ghế sô pha ở lầu một, nhìn thấy Lý Hạo từ trên tầng hai đi xuống liền cười khanh khách nói: "Tiểu Hạo Hạo, căn nhà này rất lớn, ban đêm vô cùng trống trải, một mình ở đây có sợ không? Tỷ tỷ ở lại bồi ngươi, thế nào?"
". . ."
Lý Hạo vẻ mặt bình tĩnh, nhìn chung quanh một lượt, "Tỷ, ngươi nói xem ta có cần làm tiệc rượu mừng tân gia hay không?"
"Tùy ngươi!"
Liễu Diễm hơi bất mãn, tiểu tử kia lại nói lảng sang chuyện khác, đây là không để ý đến ta?
Lý Hạo quả thật không để ý, tiếp tục nói: "Tỷ, bên trên nói lần này sẽ phái ba vị Tuần Dạ Nhân tới, thực lực đều là Nguyệt Minh, như vậy tính ra thì tiểu đội của chúng ta sẽ có tới 6 vị Phá Bách và Nguyệt Minh!"
Không tính chính mình.
Nếu tính cả bản thân thì vừa đúng 7 vị.
Nói thật, thực lực như vậy hoàn toàn không kém.
So với 10 phân bộ khác trên toàn Ngân Nguyệt hành tỉnh, trừ bỏ khuyết thiếu Nhật Diệu tọa trấn ra, thì Ngân Thành cũng tạm coi là không thua kém gì so với một vài phân bộ ở các thành lân cận.
"Ừm tạm được!"
Còn may là vì Liễu Diễm đã tấn cấp Phá Bách nên mới không có áp lực, bằng không thì ở trong đội ngũ như vậy, quả thật là có chút áp lực kéo chân mọi người.
"Tính cả ta và Trần ca, Ngô ca thì đã có 9 người, chỉ cần tuyển thêm một người nữa là đã đáp ứng đủ yêu cầu cơ bản để thành lập phân bộ."
Liễu Diễm nói: "Ý của lão đại là ta sẽ làm tổ trưởng tổ hành động, ba người do phía trên phái tới, ngoại trừ một vị đảm nhiệm chức phó bộ trưởng thì hai người còn lại đều sẽ gia nhập tổ hành động. May là ta đã tấn cấp, bằng không không có thực lực Phá Bách thì khó mà áp chế bọn họ!"
"Tổ hành động bên này, lão đại muốn xây dựng tiểu đội 5 người. Ngô Siêu và Trần Kiên cũng gia nhập, một người chuyên mảng điều tra, một người phụ trách hậu thuẫn. Ta vẫn là tấn công chủ lực, hai vị Siêu Năng Giả kia thì để xem năng lực của bọn họ rồi hẵng phân công sau."
Tiểu đội 5 người là tổ hợp vừa đẹp, nếu có quá nhiều người thì cần phải có năng lực chỉ huy càng mạnh, tới lúc đó chỉ dựa vào thực lực Phá Bách của Liễu Diễm thì không dễ khiến người ta tin phục.
Lý Hạo nghi hoặc: "Vậy ta làm gì?"
"Các ngươi làm lãnh đạo!"
Liễu Diễm cười cười, "Một chính hai phó, ba người các ngươi sau này sẽ chịu trách nhiệm uống trà, đọc báo, nghe báo cáo! Làm sao vậy, chẳng lẽ còn trông cậy vào những người làm lãnh đạo như các ngươi ra tiền tuyến?"
Lý Hạo im lặng không đáp, trước kia Lưu Long cũng là đội trưởng, chẳng phải khi có việc thì ông ta còn ra sức nhiều nhất đấy sao?
Liễu Diễm hơi buồn cười, vỗ mạnh vào vai hắn, "Chỉ đùa một chút thôi, bình thường thì các ngươi không cần làm nhiệm vụ cùng bọn ta. Nhưng nếu gặp phải nguy hiểm thì hiển nhiên tất cả sẽ cùng xông lên. Ý của lão đại là trước tiên ngươi phụ trách một vài công việc văn chức cơ bản đã. Tiểu đội có thêm người, cơ cấu chính thức cũng đã thành hình, yêu cầu phải xử lý không ít văn kiện cũng như sắp xếp lưu trữ tài liệu. Chính là công việc thu hoạch tình báo ấy, về sau phần lớn đều sẽ giao cho ngươi phụ trách."
"Còn có những thứ linh tinh khác như tổng kết công trạng, phân phối tài nguyên dự trữ, quản lý khố phòng… Đều sẽ do ngươi thống kê phân chia, nói chung là rất bận rộn!"
Công việc hậu cần hoàn toàn không nhẹ nhàng như nhiều người lầm tưởng.
Chỉ là tính an toàn sẽ cao hơn một chút.
Trước kia đều là người một nhà, tài nguyên sẽ do Lưu Long trực tiếp phân phối, mọi người trong đội cũng không có ý kiến gì. Nhưng một khi tham gia vào cơ cấu của Tuần Dạ Nhân thì bắt buộc phải tuân theo quy tắc của bọn họ, với lại về sau trong đội sẽ có thêm bốn người mới, tùy tiện phân chia ắt sẽ khiến bọn họ không hài lòng, cho nên việc này phải cần một người phụ trách tới quản lý và thực thi.
Lý Hạo đã hiểu, hậu cần thì hậu cần, thật ra hắn cũng không mấy bận tâm.
Khi trước làm ở phòng Cơ Yếu, công việc chủ yếu của hắn cũng là sắp xếp tài liệu giấy tờ.
Mấy ngày gần đây, Lý Hạo còn phải ‘tăng ca’ sắp xếp lưu trữ văn từ và cổ tịch mà Viên Thạc giảng giải. Số lượng khổng lồ, lão sư còn không cho ghi chép, Lý Hạo cảm thấy đầu óc của mình đều chết lặng cả rồi.
Thế nhưng lão sư vẫn bắt hắn phải ghi nhớ rất nhiều thứ, hắn cũng không có biện pháp, chỉ đành cưỡng ép bộ não của mình hoạt động tới 200% công suất.
Cho nên nếu còn phải thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, có khi Lý Hạo sẽ đổ sụp mất.
Hậu cần cũng tốt, tập trung mà dùng não!