Ngô Bằng không nói một lời.
Đến bây giờ còn hỏi vì sao ư?
Chẳng lẽ tên Lý Hạo này không đề phòng chút nào sao?
Dạng người như vậy sao có thể thành công!
Ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại hơn đánh về hướng Lý Hạo, năng lượng cường hãn trực tiếp càn quét thiên địa, Ngô Bằng bình tĩnh lên tiếng: "Ta cũng không muốn như thế, nhưng nếu rời khỏi đây, ngươi nói ra chuyện này thì ta sẽ gặp phiền toái. Muốn trách thì hãy trách vũ trụ đại đạo này có thể phân biệt năng lượng, lần đầu tiên tiếp xúc, ta cũng không hiểu rõ, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta!"
Dường như đến lúc này Lý Hạo mới hiểu ra tất cả, hắn vô cùng kinh hãi: "Ngươi... Ngươi là người của Hồng Nguyệt. Không có khả năng, Chiến Thiên thành là minh hữu tốt nhất của ta..."
"Đó là bọn họ, không phải ta."
Oanh!
Một quyền đánh ra!
Bịch một tiếng, một lá chắn hiện ra chặn nắm đấm của đối phương.
Ngô Bằng biến sắc.
Ngay sau đó, lá chắn hóa thành một bóng người, ánh mắt lão ô quy vô cùng phức tạp: "Tại sao lại thế?"
Ngô Bằng biến sắc: "Quy thủ hộ?"
Tại sao nó ở đây?
Cách đó không xa, Lý Hạo nhanh chóng biến mất, khi hắn hiện ra lần nữa thì đã xuất hiện trên ngôi sao ánh sáng, Ngô Bằng thay đổi sắc mặt, ngay sau đó, trên ngôi sao, vô số lực lượng bản nguyên muốn nổ tung!
Không chỉ như vậy, chiến giáp cũng đang rung động như muốn tự bạo!
Nhưng Lý Hạo thản nhiên ngồi trên vì sao, mặc kệ lực lượng bản nguyên rung chuyển, ngôi sao vỡ ra, hắn vẫn vững vàng trấn áp chiến giáp, cười nói: "Quân trưởng, đánh nát ngôi sao cũng chẳng làm được gì đâu, tốn thời gian làm gì?"
"..."
Ngô Bằng biến sắc, ngay lúc này, thân thể ông ta bỗng nhiên bành trướng, sắc mặt ông ta thay đổi, một vệt kim quang lấp lóe, ngay sau đó, bên cạnh Vương thự trưởng hiện ra một thân thể màu vàng.
Sau đó, thân thể Vương thự trưởng nổ tung.
Thân thể vốn có của ông ta hiện ra, sắc mặt khó coi nhìn về phía Lý Hạo rồi lại nhìn Quy thủ hộ: "Các ngươi đã phát hiện ra từ trước rồi ư?"
Lý Hạo chỉ yên lặng nhìn Quy thủ hộ.
Lão ô quy thở dài một tiếng: "Chiến Thiên thành có lỗi với ngươi ư?"
Ngô Bằng nhìn hai người: "Không có lỗi với ta, nhưng mà... Thủ hộ, ta muốn biết ta có điểm nào không bằng Lý Đạo Tông? Một tên Bất Hủ mà có thể trở thành quân trưởng quân đoàn chủ lực, mà ta trấn thủ Chiến Thiên thành nhiều năm lại vẫn là quân trưởng Thủ Vệ quân dự bị ! Khi có tin quân trưởng thăng chức, ta nghĩ rằng sẽ đến phiên ta, kết quả phía trên lại chọn Lý Đạo Tông, một tên Bất Hủ, còn Thánh Nhân như ta vẫn chỉ là quân trưởng Thủ Vệ quân! Tất cả mọi người đều biết thủ vệ quân không bằng quân đoàn chủ lực, Lý Đạo Tông tiếp quản vị trí của ta đã là tốt lắm rồi, kết quả thì ngươi thấy đấy…"
Lý Đạo Tông thăng chức, đến quân đoàn chủ lực!
Còn ta vẫn chỉ là quân trưởng Thủ Vệ quân!
"Chỉ vì thế thôi ư?"
Lão ô quy thở dài: "Thủ vệ quân có trách nhiệm nặng nề hơn! Bảo vệ bình một phương an..."
"Ngươi tin không?"
Ngô Bằng cười: "Tất cả mọi người đều nói như vậy, nhưng nếu ta bảo quân trưởng quân chủ lực đổi chỗ với ta thì có ai đáp ứng không?"
Lão ô quy im lặng.
Chắc chắn là sẽ không đáp ứng!
Đúng là quân trưởng Thủ Vệ quân không bằng quân đoàn chủ lực, nhưng cấp trên cũng đã cân nhắc toàn diện, không phải thực lực mạnh hơn thì sẽ thích hợp hơn.
"Không phải vì đối phương là người Lý gia sao?"
Ngô Bằng bật cười: "Bởi vì chúng ta không phải đời sau của Đế Tôn, vậy nên dù có cơ hội thì bọn họ cũng được ưu tiên, bọn họ vừa tiến vào quân độit liền có hàm tướng quân, còn chúng ta phải phấn đấu nhiều năm mới có được. Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể tự tìm cơ hội cho chính mình! Nhân Vương hay Đế Tôn thì cũng đều tự giành lấy vị thế của mình mà, không phải sao? Không phải tinh thần Tân Võ là phản kháng tất cả sao? Ta đây phản kháng bất công thì có lỗi ư?"
Dứt lời…
Oanh!
Đối phương đánh ra một quyền chấn động hư không, ánh mắt lão ô quy thay đổi, thanh âm truyền vang: "Vậy nên những năm qua ngươi vẫn luôn tỉnh táo ư? Khi ngươi ra ngoài căn bản không hề bị thương đúng không?"
"Tiếc là ngươi vẫn luôn tỉnh táo, nếu không thì Chiến Thiên thành đã là của ta rồi! Thật đáng tiếc. Lão ô quy, ngươi chỉ là hồn Thần Binh, ngươi cần gì phải làm trâu làm ngựa vì nhân tộc?"
"Ngươi phản bội..."
Bản tôn lão ô quy hiện ra, đó là một tấm chắn cực lớn che khuất bầu trời, trấn áp về phía đối phương!
Một người một rùa lao vào ác chiến.
Lý Hạo tiếp tục trấn áp áo giáp, một lát sau, áo giáp không động đậy nữa, Lý Hạo thở ra một hơi.
Áo giáp đã bị xóa sạch ấn ký bản nguyên!
Ngô Bằng...
Bản nguyên ấn ký bị rửa sạch, hắn có thể để lại lạc ấn, hắn giương tay bắt lấy một chút lực lượng bản nguyên, phân tích một trận, sau đó trong tay hiện ra một cỗ lực lượng bản nguyên nhàn nhạt.
Hắn suy tư một phen, ta có thể giả mạo Ngô Bằng không?
Chiến giáp nguyên vẹn, còn có lực lượng bản nguyên.
Sau đó hắn bắt đầu quan sát Ngô Bằng, mỗi tiếng nói cử động, kể cả chiến pháp, chiêu thức, thói quen...
Nhưng còn thiếu một chút lực lượng Hồng Nguyệt.
Hắn đã rửa sạch lực lượng đó trên người mình rồi.
Có lẽ phải đến phong ấn một chuyến để vị Đế Tôn kia lây nhiễm ta mới được.
Từ đầu tới đuôi, hắn đều không ra tay.
Hắn không ngờ trong Chiến Thiên thành cũng có phản đồ, hơn nữa địa vị còn cao như thế.
Điều này làm rối loạn kế hoạch ban đầu của hắn.
Nhưng không sao.
Thiếu một vị Thánh Nhân cũng không quan trọng, đám yêu thực kia cũng có thể thay thế một vị Thánh Nhân.
Hắn không nhúng tay, chỉ không ngừng thu thập khí tức, lực lượng bản nguyên, năng lượng, thậm chí cả lực lượng khí huyết của đối phương...
Bây giờ, hắn chỉ muốn biết gia hỏa này là người của Hồng Nguyệt hay là Hồng Trần.
Nếu là người của Hồng Nguyệt thì tác dụng không lớn.
Không biết trải qua bao lâu, Ngô Bằng quát một tiếng, xé rách hư không cạnh một vì sao, nhưng ngay sau đó, sắc mặt ông ta thay đổi.
Sau khi xé rách hư không... vẫn chỉ có hư không vô tận!