Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1903 - Chương 1903 - Tính Toán 7

Chương 1903 - Tính toán 7
Chương 1903 - Tính toán 7

Ông ta nổi giận gầm lên: "Ngươi lừa ta?"

Lý Hạo thở dài: "Quy thủ hộ đã xuất hiện rồi cơ mà, đương nhiên là lừa ngươi rồi. Đến giờ mới hiểu sao?"

Ngươi phản ứng quá chậm!

Ngô Bằng giận dữ gào thét, khí huyết cường hãn hiện ra.

Đúng lúc này, giữa thiên địa xuất hiện một thanh kiếm lớn.

Vô số năng lượng, lực lượng đại đạo và cả lôi đình bốn phía đều tràn vào trong đó, thời khắc này, đại kiếm thành hình.

Lý Hạo cười khẽ: “Ngô quân trưởng, nhận một kiếm của ta đi!"

Trong nháy mắt, dường như toàn bộ lực lượng vũ trụ đều tụ lại trong chiêu kiếm kia, nó giáng xuống chém vỡ thiên địa!

Ngô Bằng biến sắc!

Sắc mặt lão ô quy cũng thay đổi, ngay sau đó, thanh kiếm nhắm vào đối phương chém xuống, ầm, nhục thân Thánh đạo trực tiếp bị chém thành hai nửa.

Thân thể đối phương nhanh chóng khép lại.

Lý Hạo chỉ chém một nhát rồi không xuất thủ nữa.

Lão ô quy thở dài, ngay sau đó, tấm chắn cực lớn hiện ra, mạnh mẽ nện xuống, trực tiếp đập tan thân thể, một đạo tinh thần lực xuất hiện, lão ô quy quát một tiếng.

Oanh!

Tấm chắn đập nát tinh thần lực!

Ngô Bằng phẫn nộ quát lớn: "Lão ô quy, ta vốn không muốn phản bội, nhưng lần đi ra ngoài đó ta phát hiện thế giới đã bị đóng kín, chúng ta không còn đường nào để đi, như vậy, ta tự cầu đường sống thì có gì sai? Là chiến hữu nhiều năm, ngươi vì một người ngoài mà phá thân thể ta, đập tinh thần ta..."

Ngay lúc này, Lý Hạo khống chế lực lượng đại đạo, trong hư không xuất hiện một đại đạo, đó là bản nguyên đại đạo, nó rung động kịch liệt, va chạm với vũ trụ đại đạo.

Lão ô quy quay đầu nhìn về phía Lý Hạo.

Lý Hạo bình tĩnh nhìn lại.

Kẻ phản bội, giết không tha!

Đó không phải lời ta nói.

Lão ô quy biến sắc, trong lòng rối rắm phức tạp, Lý Hạo đã thay đổi!

Từ đầu tới đuôi, hắn chỉ chém một nhát kiếm, phá nhục thân đối phương.

Hiện giờ, hắn chỉ ép bản nguyên đại đạo của đối phương xuất hiện.

Lý Hạo không nói một câu nào.

Lão ô quy khẽ thở dài, ngay sau đó, ông quát một tiếng chói tai, tấm chắn xông vào hư không, tiếng nổ mạnh vang lên, một tiếng hét vang vọng vũ trụ, đại đạo vỡ nát.

Giọng Ngô Bằng truyền vang: "Các ngươi... chặt đứt bản nguyên của ta... Lão ô quy... Ngươi... Quá độc!"

...

Lão ô quy hóa thành người đi đến bên cạnh Lý Hạo, ánh mắt phức tạp: "Lý đô đốc, như thế ngươi đã hài lòng chưa?"

Lý Hạo hơi khom người: "Tiền bối đừng hiểu lầm, đối đãi với phản đồ vốn phải như thế, giết hay không giết thì liên quan gì đến ta, nếu để lại đường sống cho kẻ phản bội thì những người khác cũng có thể bắt chước."

"Haizz!"

Tiếng thở dài vang vọng đất trời, ngay sau đó, trời đất quay cuồng, một người một rùa hiện ra trước mặt mọi người.

Hòe tướng quân biến sắc, Lực Phúc Hải lạnh nhạt.

Bát sư trưởng và Cửu sư trưởng nhanh chóng đuổi tới, bọn họ đều không ngờ được rằng quân trưởng đã chết!

Ông ta đã hoàn toàn chết đi!

Bọn họ là sư trưởng nên đã nhận được tin tức.

Tại sao lại như vậy?

Bọn họ cũng cảm nhận được người giết chết quân trưởng là Quy thủ hộ, hiện giờ trên người lão vẫn còn chút oán niệm bám vào.

Lực Phúc Hải không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Lý Hạo đang thưởng thức chiến giáp, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này thoạt nhìn nhã nhặn như một thư sinh, không ngờ khi ra tay lại hung ác đến thế!

Hắn trực tiếp tiêu diệt một người, không chỉ như vậy, chiến giáp này... Hắn cướp lấy hoàn chỉnh như thế bằng cách nào?

Lúc này, Lý Hạo ngẩng đầu nhìn lại, lộ ra nụ cười chất phác, hắn gật đầu với Lực Phúc Hải, sau đó vẻ mặt trở nên đau khổ, khẽ nói: "Không ngờ quân trưởng đã bị Hồng Nguyệt xâm nhập, quá đáng tiếc..."

Lực Phúc Hải thầm mắng một tiếng.

Mẹ nó, quả nhiên nhân tộc rất đáng sợ!

Nhân tộc thời đại mới mà cũng có tên khốn nạn như thế, chẳng trách yêu tộc không đấu lại bọn họ, lão ô quy cũng bị người này đùa nghịch xoay quanh, đúng là không phải người tốt!

Bát sư trưởng Dương Uy vẫn không dám tin tưởng, gã nhìn về phía đám người, vẻ mặt ngạc nhiên: "Quân trưởng là phản đồ ư?"

Lý Hạo không đáp lại.

Có phải hay không, ta không biết.

Người giết là lão ô quy!

Hắn mang lão ô quy vào đó chính là vì chuyện này, hắn không muốn có dính dáng gì đến nó cả, không phải hắn muốn trốn tránh trách nhiệm, mà là hắn đã hiểu rõ người Tân Võ hơn!

Nếu hắn ra tay, mặc kệ đối phương có lỗi hay không thì những người Tân Võ này đều sẽ khó chịu, cảm thấy Lý Hạo quá độc ác, giết quân trưởng của bọn họ.

Vất vả lắm hắn mới hợp tác được với Chiến Thiên thành, Lý Hạo lười tạo thêm phiền phức cho chuyện này.

Lão ô quy là người tỉnh táo, có đôi khi cường giả đứng ra nói chuyện thì sẽ dễ dàng hơn, Bát sư trưởng là mãng phu, có nói thì gã cũng không hiểu, dù gã biết nhất định phải giết người thì có lẽ vẫn sẽ căm hận...

Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Lão ô quy thở dài một tiếng: "Đúng, Ngô Bằng nói rằng hắn không vừa lòng chuyện Lý Đạo Tông trở thành quân trưởng quân đoàn thứ ba, còn hắn thì vẫn là quân trưởng Thủ Vệ quân dự bị, cho nên sau khi ra ngoài, hắn đã bị người ta lôi kéo..."

Bát sư trưởng khó chấp nhận nổi chuyện này: "Thế nhưng... Thủ Vệ quân dự bị có gì không tốt?"

Gã cảm thấy rất tốt!

Đều là quân nhân, chỉ là cương vị bất đồng mà thôi, có quan trọng không?

Người ở tiền tuyến chiến đấu, người đóng giữ phía sau không phải cũng là một loại chiến đấu sao?

Mấy người không nói gì.

Không ai có thể nói rõ vấn đề này, đối với vài người mà nói, quân trưởng quân đoàn chủ lực có địa vị cao hơn thủ vệ quân đóng giữ hậu phương không biết bao nhiêu lần.

Chưa bao giờ quân trưởng Thủ Vệ quân trở thành quân đoàn trưởng, mà quân trưởng quân đoàn chủ lực trở thành quân đoàn trưởng, một bước lên trời lại là chuyện thường xảy ra!

Đây chính là sự chênh lệch!

Giờ phút này, thân thể Cửu sư trưởng còn chưa hoàn toàn khôi phục, ánh mắt ông hơi phức tạp: "Là bởi vì ta sao?"

Lão ô quy im lặng.

Không chỉ vì điều này, mà còn bởi vì Ngô Bằng không vừa lòng với chuyện người của 8 đại gia tộc có điểm xuất phát cao hơn.

Tỉ như loại con cháu cách không biết bao nhiều đời như Lý Hạo này, nếu hắn không bị Cửu sư trưởng áp chế, vừa đến đã là cấp bậc sư trưởng thì những người khác chắc chắn sẽ không hài lòng.

Bình Luận (0)
Comment