"Im miệng!"
Lần này, Tôn Giả khác cũng quát.
Tên này thật phiền!
Đại chiến đang ở ngay trước mắt mà lại liên tiếp giội nước lạnh, đối với hoang thú mà nói, một tên Lý Hạo không đáng sợ, chỉ đám người Tân Võ có chút khó chơi, năm đó, tại thời đại Bản Nguyên, hoang thú tuyệt đối không địch lại cường giả Tân Võ.
Nhưng bây giờ không giống lúc trước!
Bản nguyên hủy diệt!
Hoặc nên nói là đã biến mất.
Tuy hoang thú cũng suy yếu hơn trước kia một chút, chủ yếu là bởi vì khí tức Hỗn Độn không đủ và còn bị áp chế, nhưng cùng là Thánh giai, hoang thú hiện nay chắc chắn mạnh hơn đám Thánh Nhân kia.
Hoang thú không thèm e ngại đám người kia.
Một bên khác, một vị giáp đen nói khẽ: "Bây giờ Chiến Thiên thành có vài vị Thánh Nhân là Hòe tướng quân, Quy thủ hộ, quân trưởng Thủ Vệ quân dự bị Ngô Bằng. Nếu tất cả bọn họ tới đây thì không có ai điều khiển Chiến Thiên thành, vậy nên cùng lắm chỉ có hai người thôi! Vài toà chủ thành khác, chưa chắc Lý Hạo đã thuyết phục được Thánh Nhân ở đó, nói cách khác, có khả năng đối phương đang ẩn giấu hai vị Thánh Nhân, cộng thêm bản thân Lý Hạo có lực lượng Thánh Đạo, vậy thì là ba vị..."
Gã phân tích: "Nhưng trận doanh đối phương có không ít Nhật Nguyệt, chiến lực không yếu, nếu liên thủ thì có thể miễn cưỡng cầm chân một vị Thánh Nhân, vậy tức là bốn người..."
Chắc bọn họ chỉ có lực lượng tương đương 4 Thánh Nhân thôi đúng không?
Đại Hoang Vương lại phản bác: "Vậy thì chưa chắc! Lý Hạo biết chúng ta có bao nhiêu vị cường giả Thánh Đạo, có lẽ hắn sẽ không trực tiếp tấn công mà là lựa chọn cố thủ chờ đợi, có lẽ phe hắn yếu hơn chúng ta nhưng ta cảm thấy sẽ không yếu hơn quá nhiều, có lẽ... Đối phương có nhiều Thánh Nhân hơn con số đó, cũng có thể có đến sáu vị trở lên!"
Giáp đen liếc nhìn ông ta, khẽ gật đầu: "Phân tích của ngươi cũng có đạo lý, nhưng hắn tìm đâu ra sáu vị Thánh Nhân trở lên? Chúng ta hiểu rõ tình huống bây giờ hơn ngươi, trong tám chủ thành, Vô Biên đã hủy diệt, Kiếm Thành bị phong ấn, Cụ Phong nằm trong tay chúng ta, còn lại 5 thành là Tinh Hà của Chu gia, Võ Lâm Minh của Triệu gia, Định Thiên thành của Trương gia, Lôi Bạo thành của Hồng gia, Chiến Thiên thành của Vương gia, trừ Chiến Thiên thành có quan hệ mật thiết với hắn ra, hắn rất khó lôi kéo Thánh Nhân từ mấy chủ thành khác đến đây trợ chiến..."
"Trương An đâu?"
Đại Hoang Vương nhíu mày: "Đừng quên người này!"
Giáp đen sửng sốt, sau đó gật đầu: "Có khả năng! Nhưng Trương An và Lý Hạo thực ra không quá thân thiết. Đương nhiên là có thể hắn sẽ đến, dù vậy thì phe đó cũng chỉ có 4 – 5 vị mà thôi."
Đại Hoang Vương trầm giọng: "Vẫn nên cẩn thận một chút, ta cảm thấy đối phương có tối thiểu 6 vị cường giả Thánh Đạo trở lên."
"Yên tâm đi!"
Giáp đen mất kiên nhẫn: “Không có nhiều như vậy đâu, chúng ta biết rõ tình huống hơn các ngươi!"
Có mấy chủ thành tuyệt đối sẽ không phái người tới, bọn họ hiểu rất rõ.
Dù tới thật thì... Ha ha, Lý Hạo kia phải cẩn thận.
Sở dĩ bọn họ tự tin như vậy là bởi vì bọn họ biết nội tình.
Trừ khi Lý Hạo chuyển toàn bộ mấy toà cổ thành khác đến, nếu không, muốn đối phó với 9 vị Thánh Nhân thì chẳng khác gì người si nói mộng!
Từ khi bắt đầu, bọn họ vốn đã không quá lo lắng, chỉ cân nhắc xem có thể giải quyết hết mấy con hoang thú này hay không.
Bọn họ còn hi vọng bên phe Lý Hạo nhiều thêm mấy vị Thánh Nhân, dù thua thì giết chết được 2 - 3 hoang thú cũng tốt, như vậy thì bọn họ mới có cơ hội công phá Đại Hoang, hủy diệt cả 2 phe!
Đại Hoang Vương thuyết phục mấy lần, lúc này, Mã Tôn hơi mất kiên nhẫn: "Được rồi, Đại Hoang Vương, ngươi đến tiền tuyến chỉ huy quân đội đối phó với đám sâu bọ kia! Giết ít thôi, đây đều là tinh nhuệ, sau khi Hỗn Độn xâm lấn, đó sẽ là chiến sĩ tốt nhất của Đại Hoang ta!"
"A Quân chỉ huy là được, ta..."
Đại Hoang Vương còn muốn nói tiếp, Mã Tôn đã lạnh giọng nói: "Ngươi muốn trái lệnh sao? Võ sư Ngân Nguyệt không yếu, con gái của ngươi không đối phó được với đám người kia, ngươi hãy đến tiền tuyến chỉ huy đi!"
"..."
Đại Hoang Vương bất đắc dĩ gật đầu: "Mấy vị Đại Tôn hãy cẩn thận, có quân Đại Hoang ở đây, những tên kia không làm nên trò trống gì!"
Dứt lời, ông ta thở dài một tiếng, cưỡi hoang thú, cao giọng hét to: "Quân Đại Hoang, nghe hiệu lệnh của ta, bản vương sẽ xung phong đi đầu trong trận chiến này, chúng ta sẽ công phá phòng tuyến, xâm chiếm Thiên Tinh!"
"Ngô vương vạn thắng!"
Oanh!
Mấy triệu đại quân cao giọng reo hò.
Trước đó, Đại Hoang Vương bị cầm tù, bọn họ rất lo lắng. Bây giờ, Đại Hoang Vương xuất hiện, tự mình ngự giá thân chinh, còn mang theo bọn họ chiếm lấy nửa cái đại lục phương Đông trong vòng mười ngày, mấy triệu đại quân đều vô cùng kích động.
Đại Hoang Vương lại lên tiếng, giọng nói càng thêm kích động: "Nếu thắng trận chiến này, tiêu diệt được cường địch, con đường tương lai sẽ vô cùng bằng phẳng, các tướng sĩ, ở thời khắc tất yếu, quân Đại Hoang ta sẽ thiêu đốt khí huyết, bộc phát Hỗn Độn, quyết tử chiến với đối phương! Đối phương có rất nhiều cường giả, nhưng các Tôn Giả đủ sức đánh giết cường địch, các ngài ấy chắc chắn sẽ trợ chiến, chỉ là Thiên Tinh mà thôi, chúng ta có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ!"
"Vạn thắng!"
Tiếng hô lại nổi lên.
Phía sau, mấy vị Tôn Giả và Thánh Nhân phe Hồng Trần đều gật đầu.
Mấy triệu đại quân nhưng không cường đại bằng 40 vạn quân sĩ đối diện.
Nếu đám Thiên Tinh quân tạo thành trận pháp thì cũng rất phiền phức, kiến nhiều cắn chết voi, hơn nữa Chiến Thiên quân có thủ đoạn đối phó với cường giả, nếu quân Đại Hoang có thể giữ chân bọn họ thì không còn gì tốt hơn, như vậy có thể ngăn cản bọn họ quấy nhiễu trận chiến của Thánh Nhân!
Nếu bọn họ tử thương thảm trọng, thiêu đốt khí huyết, bộc phát Hỗn Độn... Chết một số người cũng chẳng sao, một khi xâm lấn thành công thì còn sợ thiếu người sao?
Ban nãy vốn không hài lòng với Đại Hoang Vương, giờ phút này, Mã Tôn nhẹ giọng cười nói: "Làm vương giả, tuy lá gan hơi nhỏ, nhưng lúc cần quyết đoán thì gia hỏa này vẫn dám chiến một trận!"