Tinh Môn (Dịch Full)

Chương 1937 - Chương 1937 - Đại Chiến Bộc Phát 3

Chương 1937 - Đại chiến bộc phát 3
Chương 1937 - Đại chiến bộc phát 3

Trước đó, quân Đại Hoang âm u đầy tử khí, giờ phút này lại tràn đầy kích động, mấy vị Tôn Giả đều cảm thấy không tệ.

Cứ như vậy, một vài cường giả của đối phương đều sẽ bị ngăn chặn.

"Có hắn ở đây cũng đỡ đi chút phiền phức, chỉ là..."

Một hoang thú trông như con báo lạnh lùng nói: "Nhưng gia hỏa này ba phen mấy bận chống đối chúng ta ! Sau khi ổn định lại thì nên cho hắn thoái vị đi!"

Tuy Đại Hoang Vương làm việc vẫn được nhưng ông ta có chủ kiến của mình.

Như vừa rồi, tuy ông ta có ý tốt nhắc nhở bọn chúng, nhưng mấy hoang thú cảm thấy, kẻ yếu này nhiều lần tâng bốc phe Lý Hạo, nói chuyện giật gân, thật đáng ghét!

"Đúng."

Mấy vị Thánh Nhân đồng thời gật đầu.

...

Tiền tuyến, Đại Hoang Vương quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt không cảm xúc.

Từ đầu tới đuôi, những lời ông ta nói đều là chân tâm thật ý.

Phe Lý Hạo dám quyết chiến ở nơi đây, người sáng suốt đều biết rằng hắn đã có chuẩn bị, nếu không nắm chắc đối phó với sáu vị Thánh Nhân trở lên thì vì sao hắn lại chọn nơi này để quyết chiến?

Chẳng lẽ hắn thật sự không còn đường khác để đi ư?

Vậy nên ông ta mới nói ra, không nói mới là có vấn đề.

Thế nhưng những người này không nghe lọt tai, đều cảm thấy Lý Hạo không thể tìm ra nhiều Thánh Nhân như vậy, cũng không thể làm gì được bọn họ, hắn chỉ đang vùng vẫy giãy chết trong trận quyết chiến này thôi.

Ngay sau đó, Đại Hoang Vương quát lớn, thanh âm chấn động thiên địa: "Bộc phát khí huyết, Hỗn Độn xâm lấn, Đại Hoang tất thắng!"

Oanh!

Khí huyết bộc phát che khuất bầu trời.

Hỗn Độn lan tràn, thiên địa biến sắc.

Ông ta không làm theo lời Lý Hạo nói là thời khắc mấu chốt mới bộc phát, ông ta trực tiếp bộc phát ngay lúc này, che lấp thiên cơ, Lý Hạo có thể nắm chắc cơ hội hay không thì đó là chuyện của hắn!

Làm vương giả một phương, tùy cơ ứng biến mới là tốt nhất.

Nếu lâm thời bộc phát trong thời khắc đại chiến, Lý Hạo nói thì đơn giản nhưng mọi chuyện làm gì đơn giản được như vậy, khi đó ai cũng đang mải chém giết, muốn chỉ huy cũng khó khăn, gia hỏa Lý Hạo này đã từng thống lĩnh đại quân chưa?

Giờ phút này, trong lòng Đại Hoang Vương tràn đầy cảm giác ưu việt.

Lý Hạo căn bản không có kinh nghiệm chỉ huy đại quân.

Hắn cho rằng mấy triệu người như một ư? Cứ muốn bộc phát là bộc phát được sao?

Không, phải chuẩn bị từ sớm mới đúng.

Quả nhiên, dù Đại Hoang Vương rống lên nhưng một lát sau quân Đại Hoang mới hoàn thành bộc phát khí huyết, khí tức Hỗn Độn lan tràn, nếu thật sự làm theo lời Lý Hạo nói, lâm thời bộc phát thì sẽ không kịp.

...

Lý Hạo nhìn thấy cảnh tượng này thì khẽ gật đầu.

Hắn biết rằng chính mình nghĩ sai rồi.

Người càng nhiều thì càng khó thống nhất, đây là chuyện bình thường.

Không ngờ Đại Hoang Vương lại đoạt được quyền chỉ huy đại quân nhanh như thế, quả nhiên ông ta cũng có chút năng lực.

Lý Hạo truyền tin: "Các tướng sĩ, hãy bộc phát toàn bộ lực lượng đại đạo, dùng lực lượng tân đạo bao trùm thiên địa. Quyết chiến!"

“Rõ!"

Ngay sau đó, tiếng rống vang lên rung trời, 40 vạn đại quân nghe theo sự chỉ huy của các tướng lĩnh nhanh chóng hoàn thành mệnh lệnh, khí tức đại đạo lan tràn, thiên địa biến sắc, thiên ý hỗn loạn!

Trận chiến này, thiên ý cũng nhúng một tay.

Đại Hoang một đường xâm lấn, thiên ý đã có một chút trí tuệ, biết địa bàn của mình bị người ta cướp mất, mấy ngày nay, nó vẫn luôn chống cự sự xâm lấn của Đại Hoang.

Giờ phút này, thiên ý, lực lượng tân đạo, lực lượng Hỗn Độn, lực lượng khí huyết, mấy triệu người bộc phát khiến toàn bộ thiên địa trở nên lờ mờ.

"Giết!"

Sau tiếng hò hét, song phương nhanh chóng lao vào giao chiến trên đường ranh giới!

Tiếng nổ lớn vang vọng đất trời.

...

Cùng lúc đó.

Hỗn Độn bắt đầu lan tràn tới.

Trấn Tinh thành, trên cây nhỏ, một bóng người dần dần ngưng thực.

Vu Hải hiện ra, gã ngẩng đầu nhìn lên trời, nở nụ cười vui vẻ, cuối cùng ta cũng có thể đi ra rồi!

Gã nhìn bốn phía, phân thân của mấy vị cường giả vẫn còn ở đây, gã hơi bất mãn nhưng không biểu hiện ra ngoài, gã nói khẽ: "Khi nào bản tôn của mấy vị đạo hữu có thể đến đây? Ta lo rằng những kẻ kia không dễ đối phó..."

Dứt lời, gã nhìn thoáng qua Ngô Bằng.

"Ngô Bằng" trầm giọng nói: "Tiền bối không cần nóng vội, Chiến Thiên thành đã khởi động, đang đến gần nơi đây, nhưng chúng ta muốn dự phòng tình huống đột phát có thể xảy ra nên cần một chút thời gian."

"Chiến Thiên thành khởi động rồi ư?"

"Đúng!"

Ngô Bằng gật đầu: "Tiền bối sẽ cảm nhận được sớm thôi."

Nói đến đây, “gã ta” nhìn về phía lão ô quy: "Quy thủ hộ, tiền bối không phải người chủ thành, chưa chắc đã cảm nhận được chủ thành giáng lâm, hãy cho tiền bối một tấm lệnh bài, chủ thành tới gần, tiền bối có thể kịp thời cảm giác được, cũng có thể phối hợp với chúng ta đánh giết đám hoang thú kia..."

Lão ô quy giật mình, hơi chần chờ: "Tiền bối không phải người chủ thành, Ngô quân trưởng, chuyện này không thỏa đáng! Lệnh bài có thể định vị được vị trí của Chiến Thiên thành..."

Ngô Bằng nhíu mày: "Đến lúc này, đồng tâm hiệp lực mới là trọng yếu nhất! Không phải Trấn Hải Sứ cũng không phải người chủ thành sao? Có thể cho Trấn Hải Sứ được chẳng lẽ không thể đưa cho tiền bối ư?"

"Ta..."

Lão ô quy do dự, Vu Hải mở miệng: "Không sao..."

Lão ô quy thấy thế thì không thể làm gì khác hơn: "Không phải chúng ta lòng lạ tiểu nhân, chỉ là... Mà thôi, được rồi!"

Dứt lời, lão lấy ra một cái mai nhỏ đưa cho Vu Hải: "Vu tiền bối, chỉ cần Chiến Thiên thành tới gần thì tiền bối có thể cảm nhận được dao động..."

Vu Hải gật đầu, nở nụ cười.

Gã biết rõ tình huống chủ thành.

Thứ này thật sự có thể định vị được vị trí chủ thành, điều kiện tiên quyết là chủ thành phải nằm trong khoảng cách gần mới được.

Hơn nữa chủ thành xê dịch gây ra động tĩnh không nhỏ, cường giả đỉnh cấp như gã không có thứ này cũng có thể cảm giác được, nhưng có nó thì sẽ tốt hơn, càng dễ kịp thời khống chế tất cả.

Bình Luận (0)
Comment