Oanh!
Tiếng nổ lớn vang vọng đất trời.
Năm vị hoang thú đều kinh ngạc!
Chỉ có một vị cường giả đối đầu với bọn chúng!
Mấy thân ảnh triển lộ trước đó chỉ là phân thân, giờ phút này, bọn họ núp ở phía sau, còn địch nhân của bọn nó chỉ có một người!
Đối phương là Thánh Nhân đỉnh phong sao?
Thời khắc này, khí tức của Vu Hải chỉ là Thánh Nhân đỉnh phong, nhưng gã cực kỳ cường hãn, một mình ác chiến với năm hoang thú, gã không rên một tiếng, gặp mặt liền đánh!
Ầm ầm!
Năm hoang thú không nghĩ được gì nhiều, chỉ cảm thấy người này rất mạnh!
Không ngờ Lý Hạo có thể kéo tới một vị cường giả Thánh Nhân đỉnh phong.
Trong mắt Vu Hải có sự hưng phấn, sau đó lại thấy khó chịu, đám phân thân của lão ô quy ở đây, gã không tiện bộc phát toàn lực, cũng không diện triển lộ cái gì, trừ khi... giết chết phân thân!
Đương nhiên là không cần giết hết, để lại phân thân Ngô Bằng làm chứng cho mình không phải là vừa vặn sao?
Một người năm thú giao thủ với nhau, trong hư không, khí tức Hỗn Độn bộc phát che khuất bầu trời!
Năm hoang thú vô cùng hung lệ.
Người này nhất định phải chết, cũng may mà chỉ có một người!
Về phần mấy người Chiến Thiên thành kia đi đâu... Bọn chúng đoán rằng đám người kia đang chờ đợi thời cơ, nhắm đến mấy vị Thánh Nhân phe Hồng Trần. Nếu vậy thì không còn gì tốt hơn, điều bọn chúng muốn làm chính là đánh giết người này!
Nếu không, mấy vị cường giả Chiến Thiên thành gia nhập trận chiến thì bọn chúng sẽ gặp bất lợi.
"Nhanh giết kẻ này! Nếu Lý Hạo mang cường giả Chiến Thiên thành đến liên thủ với tên này thì chúng ta sẽ ăn thiệt!"
Mấy vị hoang thú truyền âm, trong lòng hơi hưng phấn.
Lý Hạo quá mức ngu xuẩn!
Oanh!
Bầu trời bị xé rách, thiên địa vỡ nát, Vu Hải lấy một địch năm, mặc dù phải không ngừng lùi lại nhưng không bị trực tiếp đánh tan, điều này khiến mấy người lão ô quy chấn động trong lòng.
Thiên Vương!
Vu Hải tuyệt đối là Thiên Vương.
Hơn nữa còn là Thiên Vương rất mạnh, gã chỉ bộc phát ra chiến lực Thánh Đạo đỉnh phong mà có thể lấy một địch năm, thực lực chắc chắn không đơn giản.
Nếu người này dùng toàn lực thì chắc chắn còn mạnh hơn hiện tại rất nhiều.
Mấy người lão ô quy bắt đầu bồn chồn lo lắng.
Nếu Lý Hạo không chuẩn bị gì mà trực tiếp xuất thủ thì có lẽ lần này sẽ gặp họa, nhưng bây giờ có năm hoang thú đối phó với Vu Hải, dù không làm gì được gã thì cũng có thể tiêu hao lực lượng.
Ngô Bằng vẫn luôn quan sát, trên thực tế cũng chính là Lý Hạo đang quan chiến.
Giờ khắc này, bản tôn Lý Hạo đã tiến khu vực vào Đại Hoang, hắn âm thầm kinh hãi, Vu Hải quá mạnh, chắc chắn là một Thiên Vương lâu năm!
Nhìn dáng vẻ Vu Hải, có vẻ gã đang định giết chết phân thân của kia, nếu không, sau đó bọn họ có thể phân tích đoán ra thân phận của gã.
Lúc này, hắn vẫn luôn đi theo mấy vị Thánh Nhân.
Chiến trường quá hỗn loạn, đại chiến đang diễn ra, tiếng la giết vang trời!
Giờ phút này, trong đám người hỗn loạn, không phải chỉ có một mình hắn chạy đi mà còn có rất nhiều người đều như vậy.
Phía trước, Càn Vô Lượng đã dừng bước, giờ phút này, y thực sự hi vọng Lý Hạo lập tức xuất hiện giải quyết mấy tên này, nếu không... Y bị dọa sợ tè ra quần mất, một mình y đang đối mặt với bốn vị Thánh Nhân!
Mấu chốt là y chỉ là Nhật Nguyệt trung kỳ, chiến lực thực tế chỉ là Bất Hủ, đừng nói là 4 vị Thánh Nhân, dù chỉ có một người thì cũng có thể nhẹ nhàng đánh giết y, 4 người này mà toàn lực xuất thủ thì một chiêu cũng đủ để y đi gặp Diêm La.
Mấy vị Thánh Nhân đang vô cùng cảnh giác.
Bọn họ cảm thấy Lý Hạo sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến chịu chết, có lẽ đối phương đã chuẩn bị gì đó.
Bọn họ cảm nhận dao động quanh đây xem có cường giả ẩn nấp hay có chủ thành hay không, có khi nào Chiến Thiên thành đang ở gần đây, Trương An đang tới đây ư?
Vì thế nên bọn họ đuổi kịp xong liền đứng yên, không giết người ngay.
Báo Tôn rất muốn ra tay, nghĩ rằng cứ trực tiếp đánh chết đối phương là được, nhưng nghĩ rằng để gia hỏa này cho mấy người kia đối phó sẽ tốt hơn nên nó lười nhúng tay, chỉ đứng một bên quan sát.
...
Lúc này, Lý Hạo đang giao thủ với mấy vị Thiên Tinh quân, đánh trông rất thật, đồng thời hắn vẫn luôn quan sát, chờ đợi thời cơ!
Hắn muốn đợi đến khi đám người Vu Hải ác chiến tới thời khắc kịch liệt nhất, khi đó thiên cơ hỗn loạn, hắn mới có cơ hội xuất thủ tiêu diệt mấy vị Thánh Nhân này!
Bốn vị Thánh Nhân... Lão ô quy, Trấn Hải Sứ, Hòe tướng quân, Cửu sư trưởng, hắn và còn có nhiều vị yêu thực khác, bọn họ có thể nhanh chóng giải quyết hết không?
Chắc chắn là có thể!
Lúc này, Đại Hoang Vương ở tiền tuyến đang đối phó với Triệu thự trưởng, trong lòng ông ta đang rất sốt ruột, bộc phát có thời hạn, thế mà Lý Hạo mãi không động thủ, cũng không có động tĩnh gì, chỉ có khí tức cường giả giao chiến nơi xa dao động, cứ tiếp tục như thế thì sẽ không kéo dài được lâu!
Rốt cuộc Lý Hạo có biện pháp gì không?
9 vị Thánh Nhân!
Một khi khí huyết suy kiệt, Hỗn Độn tiêu tán, khi đó Lý Hạo còn cơ hội ra tay không?
Đại Hoang Vương cũng nóng ruột! Lúc này, ông ta lại càng nổi nóng hơn, rõ ràng là bọn họ có hợp tác với nhau, nhưng Triệu Thự Quang có biết hay không? Vì sao ông ra tay độc ác như vậy?
Chiêu chiêu trí mạng!
Chẳng lẽ ông muốn nhân cơ hội này giết ta ư?
...
Tất cả mọi người đều đang đợi thời cơ.
Trên chiến trường, các cường giả đều có tính toán của riêng mình, chỉ có quân đội hai bên không biết gì, vẫn đang đẫm máu chém giết.
Ở đây, kẻ yếu chỉ có thể trở thành quân cờ.
Mà cường giả các phương đều đang đánh cờ, chỉ chờ xem cờ ai cao hơn một nước!