Nơi xa.
Cụ Phong thành.
Hiện giờ Cụ Phong thành cách Đại Hoang rất xa, bởi vì Đại Hoang khuếch trương, Lý Hạo lại dịch chuyển thành thị bốn phía rời đi, Cụ Phong thành không thể áp sát quá gần.
Trong thành, Hồng Trần nhíu mày, trong tay gã có một bộ màn trời đang phát tình cảnh trên chiến trường, nhưng cảnh tượng rất mờ, không quá rõ ràng.
"Trấn Tinh thành..."
"Người này lấy một địch năm, hắn là Thiên Vương ư?"
Gã chau mày, người Chiến Thiên thành không đến, Chiến Thiên thành cũng không tới, Lý Hạo đang ở trên chiến trường, người Chiến Thiên thành đi đâu rồi?
Gã biết chắc chắn Lý Hạo phải có tính toán nào đó nhưng hiện tại còn chưa rõ hắn giấu con át chủ bài ở đâu?
Về phần con át chủ bài của hắn thì làm gì còn gì ngoài mấy tên Chiến Thiên thành kia.
"Lý Hạo có biết Ngô Bằng không?"
Trong lòng gã bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Nếu không biết mà mang Ngô Bằng tới đây, vậy dù có kế hoạch gì thì cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Phe Lý Hạo thiếu đi một vị Thánh Nhân, phía bên mình có nhiều thêm một vị... Cộng thêm người kia nữa là hai vị Thánh Nhân, bọn họ có thể nghịch chuyển chiến cuộc trong nháy mắt.
Thời khắc này, lông mày gã khẽ nhướn lên.
"Có chủ thành đang tới gần... Cụ Phong thành rời đi thôi!"
Cụ Phong thành lập tức bỏ chạy.
Gã cảm nhận được dao động của một chủ thành đang tới gần, đó là Chiến Thiên thành sao?
Lý Hạo còn nắm giữ Vô Biên thành, nhưng Vô Biên thành không có cường giả, khống chế cổ thành đó đến đây sẽ tiêu hao vô số năng lượng mà chẳng có ý nghĩa gì, vậy nên chỉ có thể là Chiến Thiên thành.
Xem ra Chiến Thiên thành muốn lao tới chiến trường!
Không ngờ đám người Chiến Thiên thành kia thật sự quy phục Lý Hạo, nguyện ý khống chế cổ thành tác chiến vì hắn.
...
Cùng lúc đó.
Phía trên Hỗn Độn, bầu trời mơ hồ vỡ ra.
Bỗng nhiên, mai rùa trên người Vu Hải phát sáng rung động, Vu Hải giật mình, Chiến Thiên thành muốn đến chiến trường tham chiến sao?
Một lát sau, gã cảm giác được nơi xa truyền đến một cỗ dao động yếu ớt, một cổ thành to lớn xuyên thẳng qua thiên địa, dao động ấy chỉ có cường giả cấp độ như gã mới có thể cảm giác được từ xa.
Chiến Thiên thành sắp tới chiến trường!
Giờ phút này, mấy vị phân thân kia có vẻ như rất kích động, Ngô Bằng còn quát: "Tiền bối, hãy kiên trì..."
Đây như là một tín hiệu!
Ngay sau đó, Vu Hải đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại, gã rống to một tiếng, đấm ra một quyền, một hoang thú Thánh Đạo bay ngược, một nguồn sức mạnh mênh mông càn quét thiên địa!
Ầm ầm!
Lực lượng khổng lồ tràn lan, Vu Hải quát chói: "Coi chừng, ta không thể áp chế bọn chúng..."
Oanh!
Phân thân của lão ô quy lập tức vỡ ra, một nguồn sức mạnh mênh mông cuốn tới, mấy vị khác vội vàng lùi lại nhưng vẫn có người bị nổ vỡ, chỉ có Ngô Bằng mặc chiến giáp là đỡ được cỗ dư uy này.
Vu Hải thấy thế thì trong mắt lóe lên sự vui mừng.
Ngay sau đó, gã đột nhiên bộc phát ra lực lượng cường đại hơn, đánh ra một quyền, bốn vị hoang thú khác vốn đang chiếm thượng phong, nhưng một quyền này đã đánh bay Mã Tôn, máu tươi văng tứ phương!
Chuyện gì vậy?
Mấy vị hoang thú kinh hãi!
Trong mắt Vu Hải lóe lên vẻ lạnh lùng, gã quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Ngô Bằng gật đầu với mình, gã liền biết mọi chuyện xong rồi!
Ngay sau đó, gã khẽ cười một tiếng: "Chiến Thiên thành sắp đến rồi!"
Trong tay gã đột nhiên hiện ra một thanh binh khí cực kỳ cường hãn, huyết sắc mơ hồ lấp lóe, đó là một thanh đao, gã lập tức cầm đao chém về phía một vị hoang thú!
Gã muốn giải quyết hoang thú trước khi Chiến Thiên thành đến, như vậy thì gã mới có thời gian và sức lực để giải quyết mấy tên Chiến Thiên thành kia.
Trời cũng giúp ta!
Hình như bên kia vẫn còn hoang thú, nhưng khí tức tán loạn che khuất bầu trời, có lẽ Chiến Thiên thành sẽ đến bên kia trước, đây là cơ hội cho gã.
"Chết đi!"
Vu Hải quát, gã chém ra một đao, bầu trời vỡ vụn, mấy vị hoang thú kinh hãi: "Thiên Vương..."
Oanh!
Trường đao rơi xuống, trường đao huyết sắc lập tức chém trúng Ngưu Tôn tốc độ chậm, Ngưu Tôn lập tức bị chém thành hai nửa, trường đao quỷ dị điên cuồng cắn nuốt thân thể nó.
"Coi chừng, người này là Thiên Vương..."
Mấy vị hoang thú kinh hãi, nhưng Vu Hải sẽ cho chúng cơ hội truyền tin ư?
Gã cười lạnh, một cỗ khí tức bao phủ tứ phương!
Mấy vị hoang thú vô cùng bất an, vội vàng muốn rút khí tức Hỗn Độn về, thế nhưng ở bên dưới lúc này có một con bạch mã lao thẳng về phía trước, Quân công chúa cưỡi bạch mã lao thẳng đến nơi xa...
Hoang thú muốn rút Hỗn Độn về, nhưng Hỗn Độn vẫn đang lan ra!
Mấy vị hoang thú kinh hãi.
Đáng chết!
Tại sao Hỗn Độn chi ý lại xông xa như vậy, nơi bạch mã đến đều là Hỗn Độn, bọn chúng cũng khó có thể rút lui trở về.
"Dừng lại!"
Mã Tôn hô to với Quân công chúa,
Ngu xuẩn, ngươi xông xa như vậy làm cái gì?
Phía dưới, Quân công chúa cưỡng ép khống chế bạch mã lao thẳng về phía trước, không quay đầu lại!
Đây là mệnh lệnh của phụ vương, đó là cứ xông thẳng về phía trước, ai ngăn cản cũng không cần quan tâm.
Giờ khắc này, Quân công chúa cũng rất khó hiểu, bởi vì trên đường đi, nàng đã gặp mấy vị cường giả Ngân Nguyệt nhưng dường như mọi người đều không nhìn thấy nàng, mặc cho nàng chạy như bay trong chiến trường!
Thậm chí quân tinh nhuệ đi theo sau lưng nàng vẫn đang công kích mà không ai quan tâm.
Thiên Tinh nghĩ gì vậy?
Phụ vương có ý gì?
Ta xông thẳng về phía trước để làm gì?
...
Giờ khắc này, trong lúc Càn Vô Lượng đang vô cùng hoảng sợ, Lý Hạo mỉm cười nhìn nơi xa.
Vu Hải không nhịn được nữa.
Ngay sau đó, hắn lập tức hiện ra, chém một nhát nhắm đến một vị giáp đen, mấy người kia vẫn luôn cảnh giác, cảm nhận được dao động ở phía sau, mấy người an tâm hơn rất nhiều.
Đến rồi!
Ta biết ngay mà, sao Lý Hạo có thể một người đối mặt với bọn họ được, nhưng hình như kẻ phía sau cũng là cường giả tân đạo?
Một cường giả tân đạo khác dùng kiếm kia?
Trừ Lý Hạo ra, tân đạo còn cường giả thứ hai có thể so với Thánh Nhân ư?