Phía trước, ánh mắt Càn Vô Lượng sáng lên, y quát lớn: "Các ngươi hãy nhận lấy cái chết đi, Chiến Thiên thành đã đến!"
Nơi xa, mặt đất rung động, một tòa cổ thành đang bay thẳng tới.
Báo Tôn cười lạnh một tiếng, Hỗn Độn bỗng nhiên lui lại, nó lạnh lùng nghĩ, những người này là thằng ngốc à? Người Chiến Thiên thành muốn tham chiến thì phải tiến vào Hỗn Độn, ta rút lui Hỗn Độn, để xem các ngươi tiến vào bằng cách nào?
Nó là Tôn Giả nên có thể làm được điều này, nơi đây không có Hỗn Độn chi ý.
Ngay sau đó, Càn Vô Lượng cũng thoát khỏi phạm vi Hỗn Độn.
Báo Tôn nghĩ rất đơn giản.
Trước hết giết kẻ tập kích kia, sau đó lan tràn Hỗn Độn giết Thánh Nhân, giết được kẻ nào hay kẻ ấy.... Còn đám người này ư? Chỉ là những kẻ sắp phải chạy trốn thôi!
Một vị giáp đen thấy thế thì cười nói: "Báo Tôn anh minh!"
Hỗn Độn nằm trong sự khống chế của chúng ta.
Tập kích chỉ là trò cười.
Lý Hạo nghĩ quá mức đơn giản.
Đúng lúc này, nhát kiếm của Lý Hạo chân chính không phải để đánh lén đối phương mà là chém rách thiên địa, thiên địa nứt ra, một thông đạo hiện ra.
Hắn chẳng thèm để ý tới mấy người kia, có ai không biết các ngươi có thể khống chế Hỗn Độn à? Đồ đần mới có thể nghĩ như vậy!
Trong chớp nhoáng, mấy bóng dáng xuất hiện trong thông đạo, lão ô quy và mấy người khác lập tức hiện ra, bọn họ không nói gì.
Lão ô quy, Lý Hạo, Cửu sư trưởng, Lực Phúc Hải, Hòe tướng quân, năm vị Thánh Nhân đồng thời xuất thủ, nhắm thẳng đến Báo Tôn!
Hoang thú này điều khiển được Hỗn Độn, cứ giết trước đã rồi tính.
Năm vị Thánh Nhân! Những kẻ vốn được cho rằng đang ở trong cổ thành vậy mà lại xuất hiện ở đây, mà Báo Tôn lại cách ba người một đoạn, trong nháy mắt, vẻ mặt nó thay đổi!
Sao lại như vậy?
Làm lại xuất hiện ở nơi này?
Nó đã cô lập cổ thành!
Tại sao mấy người kia đột nhiên xuất hiện đây?
Thế nhưng nó không kịp suy nghĩ nữa, một tiếng vang lớn vang vọng thiên địa!
Oanh!
Một con báo lớn bị chém nát thây trong nháy mắt, ba vị Thánh Nhân giáp đen đều biến sắc.
Ầm!
Tiếng nổ mạnh vang tận mây xanh!
Lý Hạo chém vỡ người đối phương, các vị Thánh Nhân khác đều triển lộ thần thông che khuất bầu trời, phong tỏa thiên địa, tiếng kêu thảm thiết của Báo Tôn còn chưa kịp truyền đi thì đã bị đánh giết tại chỗ!
3 tên Thánh Nhân kia sợ hãi: "Tại sao các ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Không thể nào!
Vậy cổ thành vừa mới dao động kia là cái gì?
Còn nữa, người này rất giống Lý Hạo, vậy kẻ bị bọn họ đuổi theo là ai?
Bên kia, kẻ đang giao chiến cùng 5 hoang thú là ai?
Ở đâu ra nhiều cường giả như vậy?!
Bọn họ có rất nhiều nghi hoặc, mà Lý Hạo lại bừng bừng sát ý, quát lên một tiếng: "Giết!"
Oanh!
Tất cả mọi người đồng thời xuất thủ, tám vị cường giả Thánh Đạo giao chiến với nhau, trời sụp đất nứt!
Nơi xa, Càn Vô Lượng nhanh chóng trốn chạy, tám vị Thánh Nhân đang đánh nhau, nếu dư uy lan đến chỗ y thì một tên Nhật Nguyệt trung kỳ như y sẽ lập tức bị giết chết.
Giờ khắc này, trên chiến trường, hai bên đều đang đại chiến kịch liệt.
Tính cả Báo Tôn đã chết đi, ở đây có 14 vị Thánh giai và một vị Thiên Vương tham chiến.
Mấy triệu người bộc phát khí huyết, Hỗn Độn tràn lan, thiên địa lờ mờ.
Tiếng la giết vang tận mây xanh!
Lý Hạo mưu đồ nhiều ngày, giờ là lúc bắt đầu thu lấy thành quả thắng lợi.
...
Lúc này, bên trong Cụ Phong thành, sắc mặt Hồng Trần thay đổi, màn trời đã vỡ nát, nhưng ở thời khắc cuối cùng, gã đã nhìn thấy vài điều.
Hồng Trần hừ lạnh một tiếng: "Thì ra là thế. Lý Hạo nắm giữ vũ trụ đại đạo..."
Trước kia gã đã biết Lý Hạo có thể tiến vào vũ trụ đại đạo, nhưng hiện giờ Lý Hạo đã có thể giấu người trong vũ trụ đại đạo.
Thì ra là thế!
Xem ra dù tòa thành đang tiến về bên kia có là Chiến Thiên thành thì cũng sẽ không có cường giả tọa trấn.
Còn nữa, gã đã đoán ra được cường giả đang ác chiến với năm vị hoang thú là ai.
Trước đó gã chỉ có suy đoán mông lung, không thể xác định, còn bây giờ thì đã có thể khẳng định.
"Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!"
Hồng Trần sắc mặt lạnh nhạt, Cụ Phong thành nhanh chóng biến mất, lao thẳng đến Đại Hoang, có lẽ gã vẫn có thể tới kịp tham dự trận chiến.
Lý Hạo chỉ chiếm ưu thế nhất thời, không phải là kẻ thắng lợi cuối cùng!
Đúng lúc này, Cụ Phong thành rung chuyển.
Ầm!
Hồng Trần biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên, một quyển sách đang bao trùm Cụ Phong thành.
"Trương An!"
Sắc mặt Hồng Trần lạnh đi: “Ngươi còn dám tới ư?!"
Trương An nhẹ giọng nói: "Thiên địa không hạn chế được ta nhưng có thể hạn chế ngươi, nếu ngươi không cam tâm thì đi ra đây!"
"Ngươi nghĩ ta không dám ư?"
"Ngươi dám không?"
Trương An khẽ cười, thanh âm chấn động cổ thành: “Dù bây giờ ta chỉ có lực lượng Ngụy Thánh nhưng các ngươi không ra ngoài được! Đến Đại Hoang ư? Thôi, miễn đi!"
"Ngươi đang ép ta lệnh cho các chủ thành khác tàn sát đấy!"
Trương An thở dài: "Nếu ngươi làm thế thì ta cũng hết cách, nếu ngươi không tàn sát những kẻ đó thì sớm muộn cũng có một ngày Lý Hạo sẽ giết sạch bọn họ, nếu ngươi giết đám người lưu thủ rồi Lý Hạo mới đi diệt thành thì ta cũng chẳng có khúc mắc."
"Ngươi..."
"Trịnh Vũ, khôi phục lần hai chưa bắt đầu, dù ngươi có lực lượng Bán Đế thì cũng vô dụng, ngoan ngoãn chờ khôi phục lần hai đi!"
"Hừ!"
Hồng Trần hừ lạnh một tiếng.
Khôi phục lần hai, lại là khôi phục lần hai, mưu đồ nhiều năm nhưng việc khôi phục liên tiếp bị phá hỏng, đám người đáng chết!
Đáng tiếc là lần này Trương An ngươi cũng tính sai rồi.
Chưa chắc ta đã đuổi đến kịp, đám người Lý Hạo xuất thủ rất nhanh.
Ta có đi hay không thì cũng chẳng khác gì nhau, thậm chí đám người Lý Hạo kia còn nắm giữ biện pháp khiến khí tức Hỗn Độn rút lại!
Nhân vật mấu chốt không phải là ta.
Trương An, nếu ngươi lựa chọn chặn ta lại ở đây thì ta đánh chiều ngươi vậy.
Hồng Trần mỉm cười.
Thế này cũng tốt. Nếu không, Trương An tới bên kia thì sẽ nhận ra vị Trấn Tinh thành kia là ai. Nhưng ông ta không đến đó, những người kia chưa chắc đã nhận ra được, khi ấy sẽ rất thú vị.
"Trương An, vậy ta sẽ chơi với ngươi một lúc!"
Oanh!
Cổ thành chấn động, gió lốc càn quét thiên địa, bên ngoài cổ thành, Trương An không ngừng xuất thủ áp chế chấn động của Cụ Phong thành.
Ông nhướn mày, Trịnh Vũ không vội sao?
Ông nghiêng đầu nhìn phương xa...
Trận chiến này có thể chiến thắng hay không?
Ông không biết.
Nhưng lúc này ông không quản được những chuyện ấy.