Đại Hoang.
Mấy vị Thánh Nhân vừa ra tay đã chém giết Báo Tôn.
Ngay sau đó, mấy người quát lên, trong hư không, một thanh trường kiếm xuyên thấu thiên địa, một giây sau, lại thêm một thanh trường kiếm khác bay đến.
Cửu sư trưởng!
Bọn họ có hai vị kiếm tu, kiếm tu thiên về tấn công.
Trong mấy vị cường giả còn có một người cũng thiên về tấn công chính là Lực Phúc Hải, nguyên hình của là trâu nước, giờ phút này, hắn ta lộ ra thân thể màu vàng, sừng nhọn mọc trên đỉnh đầu, hắn ta trực tiếp lao lên.
Nhánh cây của Hòe tướng quân nối liền trời đất, Quy thủ hộ hóa thành đại ấn giáng xuống, bản thể của lão là mai rùa nhưng hiện giờ hóa thành một chiếc ấn, điều này khiến Lý Hạo nhớ lại chuyện nhận nhầm thành chủ ấn là bản thể Huyền Quy Ấn của lão.
Hiển nhiên không phải là lão không tấn công được, lão chỉ khiêm tốn mà thôi.
Lý Hạo nối liền trời đất, hư không ngưng tụ thiên ý, thiên ý gia trì.
Trong nháy mắt này, dường như có vạn dân từ bốn phương tám hướng triều bái hắn.
"Ma Kiếm vô địch!"
Lý Hạo phác hoạ một kiếm, trong Hạo Tinh giới long trời lở đất, một con sông tròn chấn động một cái, hòa vào trong trường kiếm khổng lồ, thông qua thông đạo được Lý Hạo củng cố, vô số đạo tắc chảy ra...
Năm vị cường giả đối phó với ba vị Thánh Nhân.
Đối diện, ba vị Thánh Nhân biến sắc, bọn họ hét to một tiếng, khí huyết ngập trời, đại đạo hiện ra, mặc dù bản nguyên đại đạo bị ngăn cách nhưng lúc này vẫn có một chút lực lượng bản nguyên xuyên đến, khí tức mấy người tăng lên.
Bọn họ không rảnh để lo chuyện bản nguyên bại lộ bị người nhìn ra xuất thân nữa, thậm chí bọn họ còn dùng Huyết Đao quyết, trường đao màu máu xuất hiện, ba thanh trường đao đồng thời chém về hướng Lý Hạo!
Trong năm vị cường giả, Lý Hạo là người khiến bọn họ cảm nhận được khí tức tử vong rõ nhất.
Ba người không dám chần chờ!
"Giết!"
Lý Hạo quát một tiếng vang vọng thiên địa, đối diện, trong mông lung, một vị cường giả cũng đang chém giết với đối thủ.
Giờ phút này, Vu Hải mơ hồ phát giác ra điều bất thường, sắc mặt gã thay đổi, gã quát lên, một thanh trường đao màu máu chém về phía Mã Tôn!
Hai bên đều đang điên cuồng chém giết!
Thời khắc này, dường như bọn họ đang muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến để đi đến chiến trường của người kia.
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang vọng đất trời.
Tuấn mã to lớn vỡ nát, một hoang thú giống khỉ gào thét, hóa thành hỗn độn hầu khổng lồ, tơ máu lan tràn trong mắt, nó nổi giận gầm lên: "Các ngươi không phải cùng một bọn..."
Oanh!
Tiếng nổ vang lên, Vu Hải lạnh lùng chém đôi Hầu Tôn, cộng thêm Mã Tôn và Ngưu Tôn bị giết trước đó, gã đã chém giết ba hoang thú Thánh cấp.
Hai hoang thú còn lại hoảng sợ, chấn động.
Người này là Thiên Vương!
Hơn nữa không phải là vừa mới bước vào cấp độ Thiên Vương.
Vu Hải khẽ nhíu mày nhìn về phía sau, phân thân Ngô Bằng vẫn còn đó, nhưng lúc này Ngô Bằng lộ vẻ hoảng sợ nhìn về nơi xa, dường như “gã” nhìn thấy gì đó, lẩm bẩm nói: "Sao bọn họ lại tới đây?"
Vu Hải nhíu mày, chẳng lẽ Lý Hạo đã phát hiện ra điều gì đó nên Ngô Bằng mới bị cô lập ở bên ngoài ư?
Ngô Bằng trầm giọng: "Phân thân này không thể giữ lại, có lẽ bọn họ đang hoài nghi ta, ngươi nhanh giải quyết đám hoang thú kia đi, ta sẽ phá vỡ phân thân để báo cho bản thể, để xem có phải bản thể đang một mình ở trong Chiến Thiên thành hay không, nếu đúng thì ta sẽ khống chế Chiến Thiên thành đến đây!"
Vu Hải suy nghĩ.
Cũng đúng, phía bên kia, đám người lão ô quy đều tới cả nhưng không cảm ứng được Ngô Bằng, chẳng lẽ Ngô Bằng thật sự đang ở trong Chiến Thiên thành?
Lúc này, Ngô Bằng tự bạo phân thân, chiến giáp bay thẳng lên trời.
Vu Hải muốn chém nó, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì từ bỏ.
Có lẽ chiến giáp của đối phương có thể trở về để liên hệ với bản thể.
Bản tôn của Ngô Bằng vẫn còn sống đúng không?
Nếu chết rồi rồi phân thân phải vỡ vụn, nhưng phân thân của Ngô Bằng đã đến đây được nhiều ngày, hiện giờ phân thân của gã vẫn còn tồn tại chứng tỏ đối phương mới chỉ nghi ngờ chứ chưa tiêu diệt Ngô Bằng.
Vu Hải không kịp nghĩ nhiều, khi thấy hai hoang thú muốn chạy trốn, gã cười lạnh một tiếng, vung đao chém tới!
Lý Hạo, ngươi muốn lợi dụng đám hoang thú để tiêu hao chiến lực của ta, thậm chí đánh giết ta sao?
Ngươi nghĩ quá đơn giản!
Lực lượng Thiên Vương cường đại hơn ngươi tưởng tượng nhiều.
Hơn nữa, đám hoang thú này quá thô lỗ dã man, không biết chiến kỹ hay chiến pháp, chỉ biết dùng sức tấn công, hoang thú dã man như thế sao có thể giết chết một vị Thiên Vương?
Oanh!
Đại đao rơi xuống, hai hoang thú điên cuồng gào thét, thanh âm chấn động thiên địa, cắn nuốt hỗn độn bốn phía, bọn chúng muốn xua đuổi hỗn độn khỏi đây để quấy nhiễu Vu Hải.
Giờ phút này, trên bầu trời, khí tức Hỗn Độn rung chuyển bất an.
Mấy vị hoang thú tử vong ảnh hưởng đến toàn bộ khu vực Đại Hoang.
...
Hiện giờ, mấy người Lý Hạo đã ra tay, kiếm giáng xuống!
Oanh!
Hư không bị xé rách, bầu trời vỡ vụn, Lý Hạo chém vỡ sát chiêu của 3 vị cường giả, bản thân hắn thì lảo đảo lui lại mấy bước.
Ngay sau đó, kiếm của Cửu sư trưởng đâm ra, xuyên thủng ngực một vị Thánh Nhân, tiếp đó, Lực Phúc Hải đã húc mạnh khiến Thánh Nhân bị thương kia chia năm xẻ bảy, nổ tung trên không trung.
Hư ảnh hiện ra, lạnh lùng cắn răng: "Cùng chết đi!"
Oanh!
Tiếng nổ vang vọng đất trời!
Mỗi lần chiến đấu, khi đến thời khắc cuối cùng, cường giả Tân Võ đều sẽ tự bạo, đây cũng là yếu tố mấu chốt giúp cường giả Tân Võ đánh đâu thắng đó, dù đang đối mặt với thua trận thì cũng có cơ hội phản sát, tự bạo đã trở thành chuyện như cơm bữa.
Ngay lúc này, đại ấn hóa thành thuẫn, ầm, thanh âm tự bạo chấn động thiên địa.
Nhưng năng lượng khổng lồ bị tấm chắn chặn lại, tuy nhiên, hai vị Thánh Nhân bên cạnh kẻ tự bạo kia bị uy lực trùng kích đến hộc máu, bọn họ thầm mắng, tên ngớ ngẩn này, có Huyền Quy thuẫn của Vương gia ở đây mà ngươi lại tự bạo, không đả thương được địch nhân lại còn khiến hai người bọn họ bị thương không nhẹ!
Lúc này, hai người đều hiểu rằng tình cảnh của mình hôm nay dữ nhiều lành ít.
Hai người nhìn thoáng qua nơi xa, sau khi khí huyết của đại quân dần tiêu tán, thiên cơ đã không còn hỗn loạn như trước, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng một thanh đao chém xuống một vị hoang thú.
Là gã!
Hai người thầm than, chẳng trách năm hoang thú mà không thể làm gì đối phương, còn bị đánh giết tơi bời! Bọn họ vẫn còn cơ hội, phải kéo dài trận chiến này!
Vừa nghĩ vậy, một người bỗng nhiên cảm thấy ngực đau xót, chẳng biết từ lúc nào Lý Hạo lui ra phía sau ban nãy đã xuất hiện sau lưng một người, kiếm của hắn đâm xuyên thân thể đối thủ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, lực lượng cường hãn khiến tên kia nổ tung!
Người còn lại biến sắc, kinh ngạc lắp bắp: "Ngươi... Sao lại ở đây?"
Rõ ràng Lý Hạo đứng sau tấm chắn kia mà!
Bọn họ vấn đang ngăn chặn lực lượng tự bạo kia mà.